Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Dặm dài


cầu Ông Nơi - dưới chân đèo Le




“Tặng đồng nghiệp-Những người thợ Cầu Đường“
Câu thơ nặng lòng như trái chín cây
mong một mùa cả gió
(anh nhớ em tưởng chưa từng được nhớ)
thăm thẳm mắt nhìn
ve vuốt đêm suông …

Vẫn còn đi mài miệt những con đường
ngỏ ngách cơn mơ anh lầm lụi
câu thơ như trẻ sinh ra lớn lên từ lời ru của mẹ
lời ru của bà
lớn lên từ khúc đồng dao
nu na nu nống
chuyền một chuyền hai …

Câu thơ nứt rễ đâm chồi giữa trái tim anh
háo hức trời xanh mây trắng
như mắt sơ sinh háu bầu vú tròn
căng căng nhựa sống .
Cuộc đời rủ rê câu thơ và anh vào trò rồng rắn
đi hoài chưa gặp nổi mình
cuộc đời di thực anh và câu thơ cùng khắp
như trẻ vô tư trồng nụ cười vào đất
tay trắng tay đen ,
trồng cây dừa chừa cây mận

( em trồng anh sum suê nỗi nhớ )


Vai áo đã đầy gió bụi trời xa
tóc tai đầy buồn vui tuổi thợ
hai đứa ta đầy đêm dài trăn trở
mong con mình áo đẹp cơm ngon

Vẫn còn đợi anh dang dở con đường
đợi anh nhịp cầu chưa nối
té tát mưa rừng
chang chang nắng gội
bè bạn đợi anh bữa cơm ăn vội
thầm thĩ canh trường hơi thuốc chuyền tay …

Những cung đường đau đáu trời mây
gió lộng lưng đèo chênh vênh đá núi
lạt lòng một ngực yêu bổi hổi
nẻo quê nhà thao thiết gọi anh đi

Đồng đội cũ ở Đèo Le hôm nay



Câu thơ rồi cũng như anh lang bạt kỳ hồ
chưa biết mình đang ở đâu chợt quên , chợt nhớ
câu thúc giữa nhân gian mưa tràn nắng đổ
từng sớm sương mờ
từng khuya trăng tỏ
yêu đến đớn đau mái đời nặng nợ
mơ khoảng trời ,
dắt díu …bay lên !
Sớm ở Công trường 29-7-2007
Nguyễn Đức Dũng






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét