VÔ THANH |
“Nghĩ mình
phận mỏng cánh chuồn
“Khuôn thiêng
biết có vuông tròn cho chăng?
Nguyễn Du
không còn gì để nói với nhau
anh bòn mót chút niềm tin
cuối cùng sót lại
chút hy vọng cuối cùng sót
lại
dâng hiến cho tình yêu chúng
mình
anh đã yêu như mọi người đã
yêu
một tình yêu rất đỗi tự nhiên
anh đã sống và mọi người đã
sống
cho một niềm thiêng liêng
điều bình dị tưởng chừng
không thể khác
lại đùa nhau đến dở khóc dở
cười
chúng ta kéo quá dài cơn mộng
du trên chiếc giường mang tên hạnh phúc
biết bao giờ tỉnh giấc em ơi
run rẩy trong ngực này trái
tim người đúng nghĩa
sao lại muốn anh làm con thú
nhỏ khoe duyên
đeo đuổi giấc mơ ngược thói
thường nhân loại
em biến hai ta thành kẻ tật
nguyền
Tam Kỳ 21/01/2014
Nguyễn Đức Dũng