Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Những câu chữ in nghiêng



Những câu chữ in nghiêng an ủi phận người
hôi hổi nước mắt nụ cười san vui sớt khổ
vỗ về lỗi lầm
vực dậy oan khiên

Những câu chữ ngày xưa lời dạy thánh hiền
nâng niu tình yêu khát vọng
nuôi lớn niềm tin
sự thật tự do cái đẹp

Nam quốc sơn hà nam đế cư
Thiên đô chiếu
Phá cường địch báo hoàng ân
Hịch tướng sĩ
Bình ngô đại cáo

Những câu chữ sấm truyền chấn động nhân tâm
hào hùng chính khí
như gươm chém vào đá
như giáo thích vào người
sông núi nghìn sau đất trời vang dội:
-“Ta ban cho ngươi này ngựa này thuyền
“này lương ăn thuốc chữa
“này những điều nhân nghĩa
“hãy nằm lòng mà cố quốc hoàn lương…”

Xã tắc hưng vong thất phu hữu trách
Câu chữ đời Kiều rát lệ trăm năm

Những câu chữ in nghiêng như mũi giáo lưỡi gươm
lộng gió sa trường lưng voi yên ngựa
cái chết tợ lông hồng
ngất ngưỡng chí làm trai
chói ngời trang liệt nữ

Những câu chữ dõng dạc tiền nhân
lời thầy lời cha giáo huấn
như máu và nước mắt
đằm đằm lòng cháu con

Khi cái lạnh đã dần lên đến ngực
lên đến trái tim đập cạn cùng nhân thế
Nguyễn Du mĩm cười:
-“Được!”
những câu chữ làm xong chức phận
trước cuộc đời “văn chương vô mệnh…”

Những tưởng hiền lành yếu đuối nhường kia
câu chữ cha ông lúc cần sẽ hóa thành nắm đấm
hóa lòng căm thù
xóa bỏ cường quyền đập tan bạo ngược

Những tưởng nhỏ nhoi mỏng mảnh nhường kia
lại ve vuốt vết thương rỉ máu
gượng đỡ từng kiếp người ngã quỵ
trước vùi dập bão đời
những câu chữ in nghiêng
những câu chữ in nghiêng!

Bây giờ câu chữ kia xộc xệch đội hình
ngẩn ngơ ý nghĩa
xưng tụng vọng ngôn
ỡm ờ triết lý
phỉnh nịnh nhân tình
suy tôn ảo tưởng
con làm gì thưa Thầy
con làm gì thưa Cha

Bầu bạn chúng con tận hiến phận mình cặm cụi với thơ
thao láo con mắt đêm trừng vào mộng mị
tức tưởi vần vè lạc điệu
lảm nhảm ý niệm đớn đau
tiều tụy hình hài
chiêm bao suy nghĩ
không để cho ai
không để làm gì

Thưa Thầy! con biết vịn vào đâu?
Thưa Cha! con biết tựa vào đâu?
những câu chữ linh thiêng rùng mình hóa kiếp…!!!
                                                   
                                                    Tam Kỳ 01/01/2014
                                                    Nguyễn Đức Dũng







Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Bên cửa tháp N

CÔ ĐƠN NGẠO NGHỄ

Từng mỗi lần trăng
anh thủy triều dâng ngang qua ngõ
trăm năm này rồi mấy trăm năm nữa

Mắt tượng mê hồn kia để làm gì
sa thạch nghiêng tai nghìn thu chưa mỏi
anh cội si già truyền âm nhập mật
sao em không vọng một lời
saranai lên cơn ngực Thu Bồn rớm máu


Giữa rừng khuya tim đau rền nhịp trống
lòng đòi em chớp giật giông chiều
như núi Quắp cúi đầu chết cạn
nửa mảnh hạ huyền khép mặt vào đâu

Từng mỗi lần em
cạn kiệt phù sa đời nhau hờ hững
anh chảy thành sông qua bồi qua lở
hồn ma vật vờ khát đói thịt da

Ơi tháp H tháp G chắp vá trùng tu
phồn thực gọi mời phù điêu vẫy gọi
anh đi tìm em
tháp N lung linh ký ức
mang trái tim nung nghìn độ lửa
viên gạch hồng bật máu của riêng em

Bên cửa tháp N sáng nay
tay mềm như lụa
mắt buồn như trăng
thức dậy nghìn khuya gạch vỡ
tiếng kèn kia ai oán khôn cùng
tiếng kèn đưa anh về hồng hoang vương triều
mang mang nỗi niềm yêu đương không thỏa
đói em
khát em

nghìn tuổi rồi còn non tơ thế
nghìn thu rồi duyên chưa nguôi khuây
trăng cứ hẹn về triều dâng thác đổ
nghìn vạn bước chân rồi đơn chiếc qua đây
ĐỢI

Bên cửa tháp N bên N cửa tháp
tiếng sét nghìn thu vuốt mắt mặt trời
rêu đã xanh
đời đã xanh
anh hóa tượng Linga niềm cô đơn ngạo nghễ
thương khóc một Yoni á thánh á thần
tháng 8/ 2013
Nguyễn Đức Dũng

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Cu kêu mấy tiếng


“ Cu kêu mấy tiếng cu kêu
Cho mau tới tết dựng nêu ăn chè”
Ca Dao


Ông Tây đen nằm trong cái bồ/ Ông Tây trắng xách gậy đút vô/ Tui xin cô đừng đi lấy chồng/ Cô muốn lấy thì lấy ông mô?/ Ông Tây đen nằm trong cái bồ …!

Đoàn con nít rồng rắn hát vang trước đường kéo chạy về hướng nhà cậu Đương. “Chi rứa bây?” Anh Thuận đang tắm bên sân giếng hỏi với theo. “Ông Năm Đương chuẩn bị đốt pháo cúng tất niên”. Đứa nào đó vừa vút ngang qua ngõ hét vọng vào. Thế là chẳng kể gì hết, chúng tôi ùa theo, Anh Thuẩn đang được cậu Ba tôi hớt tóc trước sân cũng mang nửa cái đầu trắng hếu chi chít vết sẹo do dao và tay nghề tài hoa của cậu tạo tác, nửa cái đầu còn lại tốt mù đám tóc đen dày đẫm bụi, anh Thuận anh Hòa cu dái vung vẩy lấn vào khoảng sân đang đì đùng tiếng nổ, từng mảnh xác giấy xinh xắn đỏ tươi bay tung tóe rồi đậu xuống những tấm hình hài bé nhỏ đang chen lấn nhau giành giựt mấy viên pháo tịt ngòi. Cả khoảng sân tưng bừng một niềm vui sướng khôn tả. Tiếng pháo giòn giã hân hoan hòa vào tiếng reo cười của đám trẻ lem luốc om sòm một khoảng sân nhà giữa cái nắng mới cuối năm, hứa hẹn một mùa xuân no đủ đang chờ phía trước. Những ông bà cô cậu đứng nhìn đám trẻ con hớn hở cũng lây vui, nở nụ cười mãn nguyện.
Ông Tây đen nằm trong cái bồ/ Ông Tây trắng xách gậy đút vô/ Tui xin cô đừng đi lấy chồng/ Cô muốn lấy thì lấy ông ni…! Ông Tây đen nằm trong cái bồ/ Ông Tây trắng xách gậy đút vô/ Tui xin cô đừng đi lấy chồng/ Cô muốn lấy thì lấy ông mô…?
Đám trẻ con chúng tôi lại rồng rắn hát vang rồi ùn ùn xô đẩy nhau kéo chạy về phía xóm trên, nơi cũng vừa đì đùng tiếng pháo tất niên mời gọi.

Đó là cái tết Ất Tỵ năm một ngàn chín trăm sáu mươi lăm tại xã Quảng Nhiêu thị xã Ban Mê Thuột tỉnh Darlac. Đó cũng là cái tết êm đềm no ấm cuối cùng của những người con dân gốc gác vùng đông huyện Thăng Bình tỉnh Quảng Nam vào sinh cơ lập nghiệp ở nơi này. Trước khi chiến cuộc ngày càng lan rộng và khốc liệt, gây ra bao cảnh lầm than ly tán. Khi từ giã nơi cắt rún chôn nhau yêu dấu, người đi mang theo trong lòng mình tình yêu quê kiểng, nơi mồ mã ông cha vẫn còn đang nguội lạnh chờ những nén hương thâm tình huyết nhục ở quê nhà. Người đi mang theo những nề nếp hương lân đã bao đời truyền lại. Trong số di sản kế thừa đùm túm đem theo trong lòng người tha hương cố lý ấy vào đây, ngạo nghễ và cao vút giữa khoảng sân đất nện vuông vắn, giữa đám trẻ còn tiếc nuối thèm thuồng khi viên pháo cuối cùng đã dứt. Một thân tre thẳng tắp dựng lên trời, phơ phất dải vải tươi hồng trong gió, như reo vui, như chào đón những điều tốt đẹp mới mẻ.
Cái xóm có tên thôn 3 chúng tôi nằm ở đoạn giữa con đường trung tâm của xã, hầu hết đều có quan hệ bà con thân tộc xa gần với nhau, dắt díu vào đây, hy vọng tìm được một cuộc sống yên bình và no ấm, mọi người đem cả tình làng nghĩa xóm của quê hương, đem theo những phong tục tập quán đã ăn sâu vào máu thịt đến vùng đất mới, rồi để mong nguôi khuây nỗi nhớ về, họ xây dựng một cuộc sống vẹn nguyên nề nếp thói lề như chưa từng rời bỏ mảnh đất thiêng liêng ngoài miền Trung xa ngái ấy. Sợi dây thiêng liêng đó nó gìn giữ cho mọi người tất cả những mơ ước những hoài niệm trong lòng, và như vậy, những dịp giỗ chạp cưới hỏi tang ma hay lễ tết, ta như vẫn còn được buồn vui sướng khổ trên chính mảnh đất máu thịt của mình, như chưa từng làm một cuộc ra đi.
Cứ vào mỗi cuối năm, khi mọi việc đồng áng đã xong, người người lại chộn rộn cho một mùa tết đến. Vườn tược sân nhà được dọn dẹp khang trang sạch đẹp, và trước sân, hàng vạn thọ khiêm tốn đã chúm chím mấy nụ hoa nhỏ nhắn chào đón nắng trời mỗi sớm mai thức dậy. Mọi người lại râm ran những toan tính cho cái tết của nhà mình và sẻ chia cùng chòm xóm, gạo nếp thịt thà bánh trái tuy chưa bắt tay vào làm nhưng đâu đó coi như đã sẵn sàng. Một sớm tốt ngày, người lớn tuổi nhất trong gia đình trịnh trọng một mâm lễ đạm bạc mà thành kính, bày ra trước sân tế cáo đất trời và hương linh những người đã khuất, rồi với một tâm thế thiêng liêng và hoan hỉ, họ giúp nhau đào lổ trồng ở trước sân, nơi trang nghiêm nhất một cây nêu bằng tre cao vút được chọn lựa kỹ càng và sửa soạn đẹp đẽ, phía ngọn tre còn chừa lại một chùm đọt lá non tơ như những mầm lộc biếc xanh, bên cạnh trang điểm thêm mấy sợi giây vải buông dài rực rỡ thả xuống bay trong gió như những cánh phướn nhiều màu. Cây nêu biểu hiện cho mong muốn yên bình và những điều thiêng liêng tốt đẹp của con người. Cây nêu còn là một biểu tượng nhớ nghĩ về những thế hệ cha ông đã bao đời vun đắp nên những ước mơ cao đẹp truyền lại cho con cháu. Người ta kính cẩn dựng nêu đón tết còn là dựng trong tâm khảm mình lòng hàm ơn hiếu kính về tiền nhân và về mảnh đất đai thương nhớ đã nhiều đời gắn bó.
Chiến tranh như một cơn bão hung hãn cuốn xoáy theo nó biết bao điều quý giá, những vốn liếng không tính bằng giá trị thực dụng được bồi đắp xây dựng nên từ những tâm lực của mỗi đời người hằng sống trên thế gian này. Cuộc sống hiện đại cũng đã góp một phần không nhỏ xua đuổi thêm đi những quý giá còn sót lại. Để bây giờ đây, trong bôn ba toan tính mỗi ngày, con người không còn đói cơm lạt muối, không còn rét lạnh bần hàn như những ngày xa xưa ấy, vậy mà vẫn cứ thấy thiếu vắng một cách khốn khổ những an ủi tâm hồn khi nỗi cô đơn vây hãm, vẫn cứ thấy hờ hững những bày biện màu sắc đầy hình thức vẻ vời mà xa lạ xiết bao, nó không gần gũi thiết thân máu thịt như đã từng máu thịt.
Đó là cây nêu đón tết cuối cùng ở nhà cậu Năm Đương, một nông dân nghèo Quảng Nam lưu lạc vào nơi đất khách. Đó cũng là cây nêu cuối cùng vươn mình ngạo nghễ với gió xuân, phần phật reo vui hướng đến những điều thiêng liêng tốt đẹp cho mơ ước của con người. Nửa thế kỷ qua đi như một dòng sông trôi quên nhớ biết bao điều, vậy mà sao hình bóng cây nêu khó hiểu kia vẫn cứ vẫy gọi tôi khi mỗi cuối năm trời trở gió.

Đã giữa tháng chạp, trên kia những đám mây xanh nhẹ trải dài về phía núi xa, bầu trời trong trẻo tạnh ráo hơn, những ảm đạm của một mùa đông vừa khuất nẻo. Cây cối đã trở mình xé lớp vỏ xù xì để nẩy những mầm lộc non tơ bụ bẫm. Tôi giờ cũng tới tuổi rồi, cái tuổi đáng ra phải làm những điều ước muốn như những ước muốn truyền đời cha ông xưa để lại. Vậy mà ngó quanh không thấy còn ai trồng cây nêu trước sân nhà mỗi khi tết đến, tôi quay về trồng vào thương nhớ riêng mình.

Tam Kỳ 12/10/2013
Nguyễn Đức Dũng














Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Tập làm văn lạc đề



Như ngày và đêm
như anh với em
mưa/ nắng
vui/ buồn
hai mặt của đồng tiền
dung hòa cuộc sống

ta tan vào nhau hạnh phúc

chịu đựng

ngọn núi soi mình vào giòng sông quê xứ nên thơ
bốn mùa gió thuận mưa hòa đất trời tươi nhuận

ngày nắng lên cây lá khoe xanh
đêm dịu xuống hương hoa mời gọi
mọi sự vốn bình thường cân bằng nên giá trị
anh sẽ biết ơn em

anh sẽ biết ơn em

chỉ có nghĩa khi chúng ta có nghĩa
được vẹn nguyên trong cuộc dung hòa
em ơi khôi hài lên ngôi sân khấu
là cuộc đời bi kịch thăng hoa

22/8/2013
Nguyễn Đức Dũng

Ngỡ một khuya Chàm

Phồn thực

Ngỡ một khuya Chàm

Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu rạn vỡ một cô đơn
hai tay anh khuấy cuộc điêu tàn
đời ngổn ngang tự thuở

Anh như gạch thừa ra giữa đền đài sụp đổ
mưa buồn rụng tóc hoang mang
gió độc hành rêm đau thung lũng

Phồn thực bày ra kiêu hãnh gọi mời
sức vóc nào không tan chảy
một mình anh một xanh rêu

Một mình em vú mớm phù điêu
bạo liệt chân thèm bụng rướn
vô hạn khuya rồi nhún lạnh đòi yêu

Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu
anh gạch mộc lạc loài chưa quá lửa
này em múa đến bao giờ!?

                                             Tam Kỳ 21/9/2013
                                            Nguyễn Đức Dũng

Đơn chiếc

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Trung thu "Nhà Mẹ Hạnh"



Vui Trung thu ( ảnh Nguyễn Bá Hòa)


Trung thu “Nhà Mẹ Hạnh”
                                                                                     Ghi chép

Các cháu ở Trung Tâm (ảnh Nguyễn Bá Hòa)
       “Nhà Mẹ Hạnh” đây là Trung tâm NUÔI DƯỠNG TRẺ MỒ CÔI SƠ SINH QUẢNG NAM, ở xã Tam Đàn huyện Phú Ninh tỉnh Quảng Nam. Mẹ Hạnh, chị Võ Thị Hồng Hạnh, Giám đốc Trung tâm, một phụ nữ rất hiền, khoảng vào bốn mươi, và các Mẹ, nhân viên làm việc ngày đêm nơi này, được xem như  đông “con” nhất cho tới thời điểm bây giờ.
       Để hơn 80 trẻ có thân phận thiệt thòi ở đây được hưởng một mùa Trung thu sớm. Mới mùng mười tháng tám Âm lịch. Phạm Sa, tức thi hữu Sa Hoài Nhân và anh Kiều Thái Huy, hai ông nông dân thứ thiệt của thôn Cẩm An xã Duy Trung Duy Xuyên đã sốt sắng tặng một bộ Lân, Địa, quạt đủ bộ lệ lên đường đi xe buýt vào. Tôi và anh Nguyễn Bá Hòa với cái phong bì, “quà” định kỳ của một nhà giáo hưu ở Tam Kỳ. Chúng tôi gặp nhau tại ngã ba Kỳ Lý, chuẩn bị thêm một thùng bánh trái đơn sơ lên thăm các cháu. Như lệ thường, vừa thấy dáng chúng tôi, các cháu đã ùa ra chào đón, gọi tên từng người tíu tít vì đã quen mặt biết tên. Những đôi mắt rực sáng khi trông thấy đầu lân mang đến, những vuốt ve sờ soạng một cách vừa vồ vập vừa nâng niu. Những nhận xét dứt khoát ra vẻ rành rọt của các cháu khi so sánh ”Nó” với những đầu lân mà chúng trông thấy ở xóm, ở tiệm đâu đó. Làm chúng tôi mủi lòng. Ngoài kia, những tiệm bánh trái và quà chuẩn bị cho một cái Tết thiếu nhi đang rộn rịp và thực sự nóng bởi chủng loại và giá cả, những cái “bánh” Trung thu giá “khủng” đang làm đầy những trang báo thời sự hằng ngày với nhiều ý kiến khác nhau. Mặc kệ, nơi đây niềm vui đơn sơ mà có thiệt được tỏ bày và chia sẻ bởi cái tình người trong trẻo nhất, đáng yêu và đáng trân trọng vẫn được dặn lòng nhớ nghĩ.
       Bàn ghế được các cháu nhanh chóng bày soạn ra thành một vòng tròn giữa sân trong nhà, chúng tôi ráp đuôi vào đầu lân, nhìn lại đã thấy hai cu cậu chiếm dụng hai chiếc quần múa mặc bảnh chọe tự bao giờ. Các mẹ vội vã phân phát quà bánh, và tiếng hát, nhồm nhoàm trong những cái miệng nhai đầy kẹo nghe dài ra những giai điệu và tiết tấu lệch lạc một cách tội nghiệp. Bên cạnh tôi, một cu cậu chừng độ 5 tuổi, mải ăn quên phứt chuyện hát hò, thế là liền bị nhắc nhở ngay. Chúng tôi tuế tóa, thôi kệ! để các cháu thoải mái…
       Đội lân gồm bốn “chàng trai” coi bộ oai nhất nhà được gọi ra trình diện trước “sân khấu”. Tiếng trống bắt đầu dè dặt vang lên, như thể kiểm tra lại xem thử đây có thiệt sự là “của” chúng mình chưa, rồi dần nhịp nhàng cho buổi biểu diễn hứng khởi tràn một niềm vui con trẻ. Cũng từng hồi trống chào gia chủ kéo dài, cũng “ Cắc tùng tùng – tùng – tùng, cắc cắc tùng tùng – tùng – tùng…” vụng về mà đúng điệu, đoàn lân lắc lư từng vòng quanh đám khán giả đang hò reo tán thưởng. Ông địa mặc quần đùi lăng xăng líu xíu phe phẩy chiếc quạt quanh vòng rồi cùng rủ lân đến cúi đầu chào từng vị khách quen, từng Mẹ thân thiết của nhà. Chúng tôi, tất cả những người lớn tuổi chứng kiến buổi vui ấy không ai không cảm động, dấy lên một niềm thương yêu ở đâu đó lòng mình, mà, những vụn vặt bon chen vì miếng cơm manh áo, vì những toan tính đời thường để cố gắng giữ được còn chính là mình giữa rất nhiều khó khăn phải đối diện từng ngày. Tùng tùng – tùng – tùng - cắc cắc - tùng tùng – tùng – tùng… Tiếng trống vụng về từ đôi tay nhỏ nhắn ấy vô tư vang đều đặn cho niềm vui quá đỗi giản dị trước mắt kia, như nhắc nhở một thời ấu thơ đẹp đẽ được bao bọc trong vòng tay yêu thương của ông bà, cha mẹ, của những người cật ruột chúng tôi bất chợt hiện lên một so sánh để thở dài, để ngậm ngùi thương thêm những khuôn mặt thơ ngây đang hân hoan cùng bánh kẹo và nhảy múa. Lân cũng ngủ, cũng cười, cũng gật cũng lắc, cũng cao trào bột phát một phấn hứng làm nổ tung trận cười và tràng pháo tay tán thưởng, khi cậu bé múa đuôi nhỏ nhắn đứng trụ tấn để cho cậu bé múa đầu cao to hơn mình tung người nhảy lên, quặp chặt hai chân vào hông của múa đuôi để cúi mình chào khán giả, sự mất cân bằng của trọng tâm làm cho chúng tôi phát hoảng, cứ sợ nó ụp mặt xuống nền bê tông thì nguy biết mấy, thế mà rất đáng khen, cả hai gồng mình chịu đựng thực hiện một màn múa chào không thua kém bất kỳ một đoàn múa có nghề nào, kể riêng cho đoạn kết hợp này.
       Sau hơn một giờ đồng hồ chung vui với các cháu, chúng tôi chia tay ra về trong tiếng chào lễ phép được vang lên từ mấy chục cái miệng xinh xắn còn thơm mùi bánh kẹo, còn tươi những nét cười. Ước sao nhiều thêm những lần ghé thăm của mọi người trong cộng đồng, ước sao nhiều thêm những bàn tay ấm áp nhân tình, để, các cháu nơi đây nhận thêm sự sẻ chia cần thiết, thêm những niềm vui tin yêu vào cuộc đời này.
                          
                                                                           Tam Kỳ 14/9/2013
                                                                          Nguyễn Đức Dũng

      

Múa lân (ảnh Nguyễn Bá Hòa)


Khuya với Đại Bường



Khuya với Đại Bường

Phận mình như trái treo cây
không nhau thôi chỉ đợi ngày để rơi

Vui chung quấn quýt phía người
sầu riêng cam nỗi nói cười với ai
bưởi bòng chẳng dám đơn sai
vì thương chua ngọt một hai giữ lòng

Buồn tình lên núi ngó mong
hay đâu khuya với một giòng sông trôi

                                              tháng 8/2013
                                         Nguyễn Đức Dũng
Bến đò ĐẠI BƯỜNG

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Giọng hát lạc loài



Ri i i… quá lâu trên thế gian này chẳng để làm gì thưa Mẹ!
con là con dế chó cô đơn ca ngợi nỗi buồn

Trong kẽ gạch ngôi nhà ấm cúng đất trời độ lượng,
lòng người giàu có phân minh
từng canh khuya con chuyên cần thiên chức hát ca
không lụy phiền ghét ghen gây hấn

Con ăn gió uống sương tụng niệm bài hát mẹ sinh ra
bằng đôi cánh mỏng manh chứng minh tồn tại
một sinh linh trên thế gian này
chút hạnh phúc nỉ non tầm thường mà định phận

Mẹ ơi con là con dế chó bé bỏng của mẹ
chậm chạp khù khờ (*)
không kiêu hùng như dế lửa dõng dạc dế than thánh thót dế tiên
đôi cánh bạc màu chẳng khiến đời ngưỡng mộ
đôi râu tội nghiệp ngo ngoe chẳng màng diễu võ dương oai

Nhưng là dế nên con phải hát
đến tàn hơi niềm ghẻ lạnh hân hoan

Ngoài cuộc hòa thanh dàn đồng ca vĩ đại trời cho
tự biết tài mình kẽ gạch ri i i…múa may nhàm mỏi
đơn điệu cao trào tỉ tê cảm xúc

Một lộng lẫy lạc loài
vương quốc

Mẹ ơi…!!!

18/9/2013
Nguyễn Đức Dũng




* Dế chó: Một loại dế màu nâu vàng, nhỏ con, không biết đá nhau, tiếng gáy đơn điệu và buồn

Thơ tặng nỗi buồn

Thơ tặng nỗi buồn
“ Gởi Tam Hải”

Ông gió còn có bà che
Riêng tôi vỏ ốc tự nghe tiếng mình

Khi không về biển thất tình
Một này với một bất bình đẩu đâu
Niềm chi thúng mủng đội đầu
Mà đem sóng nọ vỗ đau mặt ghềnh

Trăng ngồi với rạn nước lên
Lòng như nậu rỗi buồn tình hát chơi
16/9/2013
Nguyễn Đức Dũng

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Ghi ở góc trưng bày

Ghi ở góc trưng bày

giữa tưng bừng đèn hoa và sắc màu
nói cười và hò hát
ly tách cụng vào nhau
cà phê rớt vào nhau
nền nã và sự sành điệu
khuấy đều cơn vui cuộc buồn nỗi đời và thân phận

trong ồn ào vui vẻ kia là hòn đá vô ngôn
vớt lên sông suối quê nhà
vớt lên những vòng lăn mài tròn thăng trầm mặc khải
vớt lên triệu triệu năm cái buồn nổi vân
đẹp,
lặng lẽ một giá bày
thiếu sáng
hòn đá treo sự đơn chiếc kiêu bạc vào mảnh trăng hạ huyền
mờ tỏ góc trời
khuyết bạn

làng bày cuộc vui
linh đình lễ hội
khăn đóng áo dài
mũ mão cân đai rập rềnh chiêng trống
từng đám rước nối nhau tiền hô hậu ủng

trên giá bày tuyệt đẹp của cô đơn
như những đồng loại khiêm tốn sinh ra để lăn , nổi vân , lặng im và bất định
hòn đá được đặt tên
hòn đá được viết chữ
hòn đá đóng triện
nhẫn.

không cười ,
không nói.
tự làm riêng một lễ hội
cho…mình.

                                                         04 – 4 – 2008
        Nguyễn Đức Dũng

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

CHÙA LINH BỬU TAM KỲ : Lễ Bổ nhiệm Trụ trì & Đại lễ Kỳ siêu Bạt độ


Hội đồng Chứng minh Đại lễ

_Q/s1600/IMG_3133.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;">



Hội đông chứng minh lễ bổ nhiệm


Tân Trụ trì- Đại dức Thích Viên Hải
LỄ BỖ NHIỆM TRỤ TRÌ ĐẠI LỄ KỲ SIÊU BẠT ĐỘ
Trong các ngày 05 đến 08 tháng 9 năm 2013 nhằm ngày mùng 1 đến mùng 4 thanga 8 AL năm Quý Tỵ. Tại chùa Linh Bửu thuộc xã Thạch Tân thành phố Tam Kỳ tỉnh Quảng Nam, đã tổ chức đại lễ bỗ nhiệm Đại đức Thích Viên Hải về trụ trì chùa Linh Bử.Cũng nhân dịp này, bổn tự đã long trọng tổ chức đại lễ kỳ siêu bạt độ, cầu nguyện quốc thái dân an

Cung nghinh chư Tôn Đức

Hội Đồng chứng minh Đại lẽ
Quang cảnh buổi lễ
.

Múa lân cúng dường Đại lễ do đội lân chùa Hữu Lâm biểu diễn

Xin giới thiệu một số hình ảnh về Đại lễ.

Đoàn sinh GĐPT Tân An - Đà Nẵng


đoàn sinh GĐPT Tân An - Đà Nẵng


Đoàn sinh GĐPT Tân An - Đà Nẵng

Múa lân cúng dường
Chụp hình lưu niệm giữa Nhóm Bữa Cơm Tình Thương 369 Hải Phòng - Đà Nẵng với GĐPT Quảng Đức T/p Tam Kỳ
Đoàn danh dự cung nghinh Chư tôn thiền đức



Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Nguyên quán



Điện Hồng

    • Nguyên quán

      Lặm vào nhau cái hôn có nồng nàn của đất
      kĩu kịt hàng tre,
      ngai ngái rạ rơm làng …
      Tình yêu đã ứ đầy trong ngực
      Em thương giùm anh chút nữa_ Quê hương

      Xứ Quảng mình bao thế hệ cha ông
      từng bón bằng máu xương ,
      đời đời tâm lực
      Con cháu bây giờ,
      rồi cháu con kế tiếp
      cày xới và phì nhiêu nên những mùa màng

      Em cầm giùm cơn gió triền sông
      chiều ngụp lặn sau buổi đồng mệt lử.
      Cánh diều con nhà ai thả chao vòng quá khứ ?
      ruột gan anh chao sóng tuổi Thu Bồn ! 

      Xin em đừng lục lọi nguồn cơn
      đừng hỏi vì sao anh thương làng đến thế.
      Trót đánh đổi quỹ đời chơi dâu bể
      nên mượn tình em,
      Chung vốn .
      gởi quê nhà …
                                                      Duy Xuyên 24-02-2004
                                                       Nguyễn Đức Dũng 


                                                                              
Bến Tư Phú nhìn từ cầu Kỳ Lam

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Câu hỏi về đôi mắt mẹ

    • Câu hỏi về đôi mắt mẹ

sao lại cứ nhìn con bằng đôi mắt lưng chừng ba mươi tuổi ?
thảng thốt gì hỡi mẹ ,
thời gian…! 

mái tóc thuở tò te rối bù mồ hôi và bụi đất
con trai mẹ suốt ngày nghịch bẩn
những chiều mẹ gội
những chiều mẹ giội
gàu tất niên lanh canh thành giếng cổ

bày biện tấm lòng đứa trẻ đã hoa râm
như hương như lễ
bảng lảng khói trầm
bày biện vàng mã ngoằn ngoèo hoạ tiết
con lạy tám hướng mười phương cùng tận tháng năm…
mong mẹ về…hưởng Tết ! 

sao lại nhìn con đôi mắt không già,
đôi mắt đăm chiêu mở ngang trời son trẻ ?
nhiều mười năm gội qua
trắng đầu con trai mẹ… 

không ai trả lời
câu hỏi con rơi vào im lặng
rơi vào hư không
rơi vào quê hương chướng mùa mưa nắng
con hỏi sương con hỏi gió
hỏi tảo tần rau dưa hỏi cơ cầu đói lạnh
sông chợ đò đầy
      hai đầu gióng gánh
      chân sớm vấp chân chiều …

      không ai trả lời
      ố vàng khung ảnh
      bao nhiêu cuối năm
      nhìn con,
      đôi mắt cũ !
                                                                 Duy Trung 17-01-2006
                                                                                       Nguyễn Đức Dũng

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Thơ riêng cho cháu Ngoại


Kin & Kid

Thơ riêng cho cháu Ngoại
  
                                   “ tặng : Nguyễn Minh Chân & Nguyễn Minh Thiện của ông “

Cư dân đầu tiên là cháu của Vua Hùng
núm nhau đầu tiên trở thành cột mốc
đảo nổi đảo chìm lần đầu tiên nghe trẻ khóc
ngỡ ngàng sóng gió trùng khơi       

Vách đá lần đầu tiên vang vọng tiếng người
nghe tiếng trẻ bi bô
thấy tập bò tập lẫy
biển đảo có tên mình từ ấy
quây quần cương thổ trời Nam

Quây quần vào văn hiến ngàn năm
quây quần tục ăn trầu nhuộm răng xăm trổ
chắt muối mặn sương sa chắt gió mưa bão tố
thành ngọt mát đời người
thắm đỏ lòng dưa
                                                                   
Như lòng con chín giận mười hờn vẫn nhớ mẹ thương cha
chiều biển động nhớ đất liền đứt ruột
thuở dứt áo xuống bè đau hơn dao cắt
sóng tình thâm cứ hướng mẹ quay về

Ông Đụn đảo Tam Hải
Như đảo nổi đảo chìm sừng sững ngoài kia
là khúc ruột không thể nào khác được
là xương máu mồ hôi cha ông mở nước
hoá hồn thiêng sông núi bây giờ

Hãy ngoan rồi ông kể chuyện cháu nghe
sự tích về trái dưa hấu cháu vẫn từng ngon miệng
màu ruột đỏ là lòng son dâng hiến
vỏ ốc còn truyền kỳ nước mắt An Tiêm

Kể từ khi có được tên mình
nhận sứ mệnh dựng cờ tiền tiêu tổ quốc
đảo che chở ấp iu
biển vỗ về nâng giấc
ru những binh hùng giữ cõi ông cha

Hãy nhớ nằm lòng biển đảo của ta
truyền thống Lạc Hồng bốn ngàn năm người người như một
hiệu triệu máu tim vung tay thề giữ nước
chủ quyền đây,
núm nhau thiêng cháu của Vua Hùng

                                                             Nguyễn Đức Dũng
                                                        Quảng Nam 23 – 8 - 2011

Tiếng vọng Phước Kiều


Bên nhà rông KonKlo của người Bahna

“Cái núi sao mày có hồn ?
“cồng chiêng cứ vỗ cho dồn nỗi ta…”
Gió động cồng chiêng buôn làng mở hội
váy xoè ngũ sắc gái BaNa
ngồi đây Phước kiều trưa xanh tụng niệm
mà phiêu diêu núi thẳm rừng già …

Em Pleiku ngực tròn đêm đốt lửa
vai có gùi thương nhớ phía anh không ?
xa Lệ Cần tự ngày thơ ấu nọ ,
cứ lơ mơ chút lạnh ở bên lòng !

Trai gốc Quảng mà hồn treo dốc phố
chiều Hội Thương - Hội Phú lội mưa tràn
ngày cha chôn nhau con vội vàng ở đó ,
để bây giờ cái nhớ hắn …ngang ngang !
Phước Kiều - Quảng nam 29-7-2003

Nguyễn Đức Dũng














* Phước Kiều :làng nghề đúc đồng nổi tiếng ở Điện Bàn - Quảng Nam
* Lệ Cần :một huyện ( cũ ) ở ngoại vi TP Pleiku.
* HộiThương-HộiPhú:con đường cửa ngõdẫn vàoTPPleiku cóđộdốc rất lớn .

Bờ sông cổ tích


Tắm sông
          * Bờ sông cổ tích
                                     “ tặng : Nguyễn Tư Phú Đông “
         Thời theo bạn ra đồng ham chơi trận giả
         trâu gặm lúa người
         cha đánh trốn cây rơm
         bụng đói cồn cào
         ước sắn lùi đỡ dạ
         đến bây giờ gặp khói tưởng còn …thơm !
        
         Trưa dang nắng tối nằm nồng khét nắng
         trời hanh hao tóc trẻ lẫn rơm vàng
         chưn đất đầu trần phơi mùa khô hạn
         phù sa Thu Bồn hai buổi lặm thân
        
         Thương cái thuở quần đùi áo bính
         năm bảy thằng xóm dưới ngõ trên
         biết mấy bận u đầu mẻ trán
         những trò vui dại dột quanh làng
        
         Nhớ quá thể buổi ưng làm người lớn
         trai gái gần nhà sử dại cấp đôi nhau
         đêm trăng đẹp cũng hẹn hò chộn rộn
         gió hứng bờ sông chừ bỏ dạt phương nào …?
        
         Chớp con mắt đã ngồi bên ni dốc
         ngó về xa, ngờ nghệch
         cứ se lòng !
         con nít nhà quê
         xưa,
         dễ cười dễ khóc
         sống mũi cay xè rồi
         tuổi tác nó …dông dông !
                                             Tam Kỳ giữa giêng 2002 
                                                            Nguyễn Đức Dũng