Phồn thực |
Ngỡ một khuya Chàm
Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu rạn vỡ một cô đơn
hai tay anh khuấy cuộc điêu tàn
đời ngổn ngang tự thuở
Anh như gạch thừa ra giữa đền đài sụp đổ
mưa buồn rụng tóc hoang mang
gió độc hành rêm đau thung lũng
Phồn thực bày ra kiêu hãnh gọi mời
sức vóc nào không tan chảy
một mình anh một xanh rêu
Một mình em vú mớm phù điêu
bạo liệt chân thèm bụng rướn
vô hạn khuya rồi nhún lạnh đòi yêu
Biết xếp vào đâu biết ghép vào đâu
anh gạch mộc lạc loài chưa quá lửa
này em múa đến bao giờ!?
Tam Kỳ 21/9/2013
Nguyễn Đức Dũng
Đơn chiếc |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét