Tình đầu
Mùa đông năm 1972 cha con tôi từ Quân Y
Viện Quy Nhơn đùm túm nhau về thuê nhà ở phía nam cầu Diêu Trì. Từ đó ngược ra
cầu khoảng chưa đến một cây số, đi vào phía trong chừng hơn 2 cây số là đến ngã
ba Phú Tài. Cả gia đình "sứt mẻ" chúng tôi sau hoạn nạn ở căn cứ Bà Gi chui rúc trong một mái hiên cơi
nới thêm của một gia đình quân nhân xuất ngũ vì thương tật. Chủ nhà ở phía
trong còn chúng tôi ở phía ngoài, cùng chung căn nhà cấp bốn ọp ẹp nằm sát Quốc
lộ 1. Vì là mái tole nối hiên nên rất thấp, Ba tôi đi ra vào phải hơi cúi một
tý chớ sơ sẩy là đụng đầu, trời mùa đông lạnh cắt da, từ mái tole thấp ấy cứ tí
tách những giọt nước như sương do tụ hội hơi ẩm, nhỏ xuống người chúng tôi co
ro trong đêm vắng.
Hằng ngày, Ba lọ mọ đi lo thủ tục để chờ
vào Trung tâm II ở Nha Trang giải quyết việc giải ngũ, ông bị thương lần này là
lần thứ 3 sau 8 năm mặc áo lính. Nói phải tội, đời lính Pháo Binh của ông chỉ
được cái tiếng lính tráng chớ ông không ham hố gì, công việc của ông ở đơn vị
chỉ quanh quẩn nấu nướng phục vụ cho bữa ăn của đồng đội, có lần đơn vị đưa ông
qua làm trại mộc để đóng giường tủ sử dụng trong tiểu đoàn vì ông vốn khéo tay
và giỏi học nghề. Vậy mà rồi chuyện rày đây mai đó cũng không thoát được. Ông
kéo cả gia đình chúng tôi đi gần khắp cái khu vực Vùng II Chiến Thuật, hết
Duyên hải lại lên Cao nguyên, nhờ vậy mà anh em con nít chúng tôi biết được
nhiều nơi, còn rất khoái chí khi mỗi lần được cùng đơn vị thuyên chuyển từ nơi
này đến nơi khác.
Mẹ qua đời cùng 2 thằng em trai của tôi
trong lần hoạn nạn đó, không có người vun quén cho gia đình nên lâm vào cảnh
khốn cùng, vậy mà biết làm gì hơn khi chúng tôi còn quá nhỏ dại. Rồi mọi đau
buồn cũng dần dà phải quen thôi, tôi quanh quẩn trong nhà chán lại sang hàng
xóm ngồi tán chuyện tầm phào, mấy thằng bạn nghèo rủ tôi đi bán kem, thế là tôi
tham gia vào đội quân bán kem ở ngã ba Phú Tài, có hôm tôi còn ngược lên tận
căn cứ Vân Canh để vào bán cho những người quen cũ trong tiểu đoàn, bữa đắt
hàng thì nghe hân hoan trong lòng, gặp bữa ế hay đụng phải khách hàng ky bo
hách dịch là tôi tự ái không thèm bán nữa, khi vừa đủ vốn là tôi đem hết thùng
kem về nhà, đổ cả ra thau cho mấy đứa em tôi và con nít hàng xóm ăn chơi cho bõ
tức. Chuyện vui buồn cơm áo cứ thế qua đi, anh em tôi đã vơi bớt nỗi buồn
thương về chuyện ra đi của Mẹ và hai người anh em ruột thịt. lứa tuổi con nít
không có khả năng lưu giữ lâu hơn nỗi buồn và những mất mát, tuy nhiều lúc vắng
lặng anh em lại thút thít với nhau...
Cuộc sống như con sông cuốn phăng tất cả
những gì ở vào giòng chảy của nó, anh em chúng tôi dần dà trở lại là những đứa
trẻ con nhem nhuốc và khờ khạo, dầu rằng đó là những đứa trẻ bị thương tổn nặng
nề. Bên cạnh, miếng cơm manh áo không cho phép con người cả nghĩ, buộc phải
sống và kiếm sống, buộc phải tìm miếng ăn khi đói bụng. Rồi chúng tôi cũng dần
hòa vào sinh hoạt chung của xóm làng. Mỗi tối, bên cạnh nhà tôi là điểm tụ tập
của cả xóm. Đó là một căn nhà tương đối rộng rãi và chủ nhà cũng dễ tính. Cứ
vào tầm chạng vạng, đám con nít chúng tôi kéo đến coi nhờ truyền hình, cái ti
vi đen trắng 14inch mà rộng lòng tiếp đãi, mặc bọn trẻ cãi vả trò chuyện om sòm
nhưng chú thiếm ấy vẫn vui vẻ, chả trách móc hay phiền hà. Khi những người lớn
xong việc ở nhà lục tục kéo đến thì mấy cái ghế đã có người ngồi cả. Tối nào
cũng vậy, tôi qua sớm sau khi cơm nước xong, thế nào cũng chiếm một cái ghế dựa
để ngồi xí phần, dành chỗ vậy thôi chớ có coi ngó gì đâu, tuổi con nít ham vui
nhưng tôi cũng đã lăm le một ý đồ. Cứ chờ cho đến lúc chị Hồng đến mới chịu
đứng dậy nhường ghế để chị ngồi, còn tôi thì ra đứng dựa tường, có mấy cô chú
khen tôi ngoan biết kính trọng người lớn tuổi. Thật tình thì không phải vậy tuy
tôi cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, không nghịch ngợm hay hỗn ẩu. Tôi chỉ
nhường ghế cho chị Hồng vì Hoa, em gái của chị. Hoa đẹp một cách mặn mà, khuôn
mặt bừng sáng và kiểu cách. Hoa có cặp mắt to hút hồn, sống mũi thanh tú và đôi
môi đỏ như ăn trầu, mới vào độ mười ba mười bốn mà Hoa đã phát tiết, bộ ngực
tròn căng sau làn áo vải, trai tráng trong xóm gặp Hoa là phải chết đắm cái
nhìn, hình như Hoa sớm biết lợi thế của mình nên thỉnh thoảng cô bé cũng đưa
đẩy chút làm duyên khiến nhiều tên mê mệt. Tôi không nằm ngoài số mê mệt ấy,
nhưng tự biết thân phận thua thiệt của mình nên tôi chỉ lặng lẽ một việc làm
nhỏ bé để được ngắm nhìn thiên thần mơ ước của mình
Sau vài lần nhường ghế như vậy thì Hoa
đọc được suy nghĩ và gởi gắm của tôi, cô ta cũng làm theo như thế. Không nói
với nhau lời nào, cứ vậy, mỗi tối tôi nhường ghế cho chị Hồng còn Hoa thì đợi
đến lúc ba tôi sang cô ta mới đứng dậy nhường lại ghế để ba tôi ngồi. Chúng tôi
đồng lõa với nhau trong lặng im chua chát, phần vì trẻ con thì biết tỏ bày với
nhau như thế nào đây về tình cảm của mình, không khéo hàng xóm họ trêu ghẹo
thêm xấu hổ, con nít mà bày đặt yêu đương! Phần tôi tự cảm thấy mình không đủ
điều kiện trong khi ở xóm biết bao nhiêu thằng con trai luôn ve vãn bên Hoa,
chúng nó ăn đứt tôi về gia cảnh. Tôi đau đớn và hân hoan mỗi tối như vậy, những
dằng xé trong lòng của thằng con trai mới lớn chịu nhiều thua thiệt. Tôi vui đó
rồi buồn đó. Hoa như một thứ trái cấm thiêng liêng khơi dậy trong tôi niềm
thiết tha cuộc sống. Tôi đi bán kem mà trong lòng mở hội, cứ trông cho mau trưa
mau chiều mau tối, để về mà ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu kia bằng thứ tình cảm
cực kỳ sáng trong vô nhiễm và thánh thiện. Trong tôi, những ý nghĩ tốt đẹp luôn
được gán ghép cho Hoa. Hoa là tất cả những gì quý giá trên cõi đời này ngoài
gia đình thân yêu của tôi, Hoa là nơi chốn trở thành thiêng liêng như quê kiểng
tôi chôn nhau cắt rún. Nói chung, Hoa là tất cả những giá trị mà một thằng con
trai ngô nghê như tôi nghĩ ra.
Chuyện thầm kín của chúng tôi rồi cũng
không qua mắt được mọi người, trừ mấy đứa bạn trong xóm đôi khi trêu đùa còn
thì người lớn chưa ai chê trách gì, bởi chúng tôi cũng chưa hề làm bất cứ một
điều gì tệ hại để họ phải phê phán. Thỉnh thoảng, gặp lúc vắng người, Hoa hỏi
tôi vài điều bâng quơ cho có, tôi cũng chỉ ấm ớ mấy câu chẳng đâu vào đâu nhưng
trong mắt của tôi và Hoa đã nói với nhau rất nhiều, nhiều lắm, những cái nhìn
đầy ý nghĩa, những cái gật đầu nhẹ mà thăng hoa niềm sung sướng bất tận. một
tình yêu con nít đã được hai bên thừa nhận. Chỉ vậy, ngoài ra không còn gì nữa,
kể cả cái nắm tay cũng chưa từng được nghĩ đến.
Tôi đi qua ngày tháng lầm than và mất mát
của gia đình mình bằng niềm an ủi ấy...
Đặng xưng, thằng bạn học của tôi từ quê
vào ghé chơi. Nói từ quê là vì Bác Triều ba của nó đã được thuyên chuyển về Đà
Nẵng từ vài năm trước. Nó đi vào Sài Gòn tìm công ăn việc làm sau khi nghĩ học,
bác Triều gái, mẹ của Xưng cũng mất mấy năm trước trong một tai nạ giao thông ở
căn cứ Hàm Rồng của Plei Ku. Xưng ra đời sớm nên lọc lõi hơn tôi. Sau mấy ngày
ở thăm chơi. Xưng lên được tiếp tục cuộc hành trình. Trước khi đi nó đưa cho
tôi một mảnh giấy gấp lại rất vuông vức rồi dặn. Chờ tau đi rồi mày mới được mở
ra đọc nghe chưa, chúng tôi chia tay nhau, cuộc chia ly đầu đời của hai thằng
bạn nhỏ sớm bị chiến tranh hủy hoại tuổi thơ ngây.
" Dũng thân! Tau biết mày thương con
Hoa, tau không nỡ nói ra sự thật phũ phàng, nhưng vì mày là thằng bạn thân nhất
của tau nên buộc lòng tau phải nói. Mày quên con Hoa đi, thế thôi! chúc mày và
gia đình khỏe mạnh. Tau Xưng, bạn thân nhất của mày"
Tôi chẳng còn hiểu gì cả, việc gì đang xảy
ra, vừa mới lúc nãy đây thôi, Hoa còn gởi cho tôi cái liếc lịm người kèm theo
một cái chu môi kín đáo. Tôi từ chổ coi truyền hình về còn mang theo trong lòng
niềm hân hoan tột đỉnh kia mà. Chuyện gì? Chuyện gì? tại sao thằng Xưng lại nói
như vậy? Nó mới vào ở chơi có một tuần lễ chớ mấy? Thằng Xưng nói bậy! Tôi ấm
ức buột miệng thành tiếng. Mấy đứa em tôi hỏi. Anh nói cái gì vậy? Tôi xẵng
giọng. Nóng quá! mấy đứa bây mở luôn cánh cửa kia ra đi? sao cứ mở một cánh như
vậy? Số là ở sát đường nên hầu như suốt ngày đêm nàh tôi chỉ mở một cánh cửa
thôi cho bớt bụi và tiếng ồn, nhưng lúc này trong tôi đang bức bối, chẳng thể
nào chịu được nên mới gắt gỏng với mấy đứa em một cách vô lý như vậy. Trong khi
mấy đứa em tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu ra điều gì, tôi vội đến mở luôn cánh
cửa còn lại mà lâu nay vẫn quen đóng. Ánh đèn điện từ trong nhà hắt sáng ra một
vùng quang đãng. Ôi trời ơi! Từ bên kia vệ đường, Hoa đang ngồi quay lưng vào
phía nhà tôi, sát bên là thằng Sơn đang ôm ghì lấy một cách nóng bỏng, hình như
hai đứa ngồi đây đã lâu lắm rồi bởi phía trước mặt chúng là một quãng đất trống
rộng rãi không có nhà cửa. Nhìn thấy tận mắt cảnh hai đứa âu yếm nhau, tôi nghe
sụp đổ một thiên đường bấy lâu thêu dệt và nâng niu gìn giữ, như một thứ của
báu đầu đời mà thượng đế đã ân sũng ban phát cho riêng một đứa trẻ lạc loài như
tôi. Tôi đứng chết sững mấy phút. Khi phía bên kia đường hai đứa chugns nó phát
hiện ra sự việc đã ù té chạy xuống phía dưới xa kia..
Đêm trăng mười bốn sáng một cách mai mỉa,
chênh chếch đằng đông, nhòm hắt vào trước nhà tôi như cợt cười cho thằng trẻ
ranh hão huyền và ngu muội. Tôi không khóc được khi lòng đã tan nát. Nước mắt
tôi đã vùi sâu đến cạn kiệt dưới mấy nấm mộ của mẹ và hai đứa em trai rồi, giờ
chỉ còn nỗi khô đắng tận cùng đang hủy diệt trái tim bé bỏng và u mê của tôi
thôi. Không còn hứng thú gì với việc đi coi ké truyền hình bên hàng xóm, tôi
ngồi một mình trước hiên nhà, mếu một nụ cười gượng gạo và, như một xúi giục ma
quỷ, tôi bắt đầu làm thơ, bài thơ đầu đời của một công thần thất sủng.
Đêm ấy, dưới mảnh trăng cũng tưởng ngoan
hiền như Hoa, tôi bước vào mười bốn tuổi...
Tam Kỳ 14/12/2014
Nguyễn Đức Dũng