Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

…và tận hiến trong “Khoảng vắng”

…và tận hiến trong “Khoảng vắng”

     Đọc câu thơ Phùng Quán:
“Những khi ngả lòng
“Tôi vịn câu thơ đứng dậy…
     Ta có được chút le lói niềm tin, chút sắt se an ủi về những quỵ ngã trước giông bão cuộc đời. Ta tin rằng phía xa kia là ánh lửa nhóm lên hứa hẹn một ấm áp hy vọng.
     Đó là năng lực của thi ca - Điều làm được của những tài năng lớn, đem đến sự sẻ chia cho khắp nhân quần. Đem tin yêu cho những phận người bị vùi dập hắt hủi và tận cùng đau khổ… Năng lực của thi ca là phép màu nhiệm bí truyền hóa giải những mảnh đời lầm than ngược đãi. Trong vô hạn buồn đau ấy, thơ sẽ như tia nắng ấm phản chiếu làm long lanh giọt nước mắt khát vọng.
     Đó là nói về mặt lý thuyết của vấn đề…

     Đọc tập bản thảo “Khoảng Vắng” của Nguyễn Thế Quy. Một chàng trai tuổi đôi mươi quê Duy Xuyên Quảng Nam, tôi đọc được gì từ Thơ và Người?
     Đừng tìm đòi những tiêu chí khắt khe và quá xa vời của thơ đương đại. Cũng xin đừng cầu toàn mà truy hỏi giá trị thẩm mỹ, giá trị nghệ thuật của tác phẩm. Lại là tác phẩm Thơ? Xin hãy tạm để lại và chờ đợi câu trả lời khi bạn gấp tập sách bé nhỏ mỏng mảnh này.
     Nếu bạn đọc sẵn một tấm lòng nhân hậu. Tại sao không?
     Nếu bạn đọc sẵn một tâm hồn quý yêu cái đẹp, cái chân thiện của đời sống. Tại sao không? Tôi chắc chắn tin vào vốn liếng bằng vàng ấy đã luôn thường trực trong tim bạn. Dễ hiểu thôi vì bạn đang cầm trên tay tập sách này. Có nghĩa bạn là một trong số không nhiều những lòng quý yêu trân trọng thơ hôm nay. Khi thơ đã nguội lạnh nỗi niềm nhân thế.
     “Khoảng vắng” nói đến nhiều vấn đề của đời sống qua và bằng những câu chuyện nhỏ. Đó là những bài thơ viết về quê hương, về gia đình, về mẹ, về những ơn nghĩa cuộc đời đã sẻ chia an ủi nhau trong cơn hoạn nạn. Và đặc biệt, là cả tình yêu đôi lứa. Những ôm ấp mộng mơ, những nhớ nhung âu yếm kể cả ghen hờn và oán trách. Thơ ấy cũng như cơ man thơ hôm qua, hôm nay và có lẽ còn kéo dài đến cả mai sau. Nói chung, những đề tài và cách thể hiện quen thuộc đến xưa cũ. Đóng góp về thơ của “Khoảng vắng” nếu có, chẳng qua là đóng góp của một tín đồ về một tín điều: “Sự đam mê nghệ thuật của điệu vần”. Thứ gia vị êm tai ru ngủ trước mệt mỏi và phiền muộn. Nó bắt nguồn từ những câu hát ru nôi thuở ngày thơ bé rồi dính mắc bền bĩ vào những ai dễ xao xuyến mềm lòng.
     Nguyễn Thế Quy không thoát khỏi môi trường dụ hoặc ấy. Và Quy làm thơ. Quy đòi được sống, đòi yêu thương và đòi được thương yêu. Thơ Quy là thơ của khát vọng triền miên con người vươn tới những cảnh giới tốt đẹp nhất mà trí tưởng có thể nghĩ ra. Một đòi hỏi tất yếu.
    
     Tìm đến với thơ là Quy bày tỏ một thái độ trước cuộc đời. Một lựa chọn quá nhiều gian nan, thứ lao động đặc thù khổ ải đầy tra tấn. Quy làm thơ ngoài năng khiếu bẫm sinh và tập tính trong nôi còn là một nỗ lực không ngừng nghỉ. Một khát vọng “Bình thường hóa” quan hệ của con người đối với con người về các giá trị đã được minh định. Tìm đến với thơ, qua giao cảm, Quy ước muốn xác lập một tư thế, một cách đứng vững chãi để chống chọi với giông bão của số phận. – Bằng tình yêu nóng hổi tim máu, bằng tâm hồn nhạy cảm và cả tin, đem ngọn lửa ấm áp nhiều thua thiệt ấy dâng hiến hết cho từng mỗi phút giây hiện diện trên cõi đời này.

     Cuối cùng, thơ Nguyễn Thế Quy là thơ của nghị lực.
     “Khoảng vắng” là tập thơ vụng về, ngô nghê, mộc mạc mà chân thành, như lời ăn tiếng nói hồn hậu quê mùa, không vay mượn và xa lạ với trau chuốt đãi bôi nhưng mang trong nó sức mạnh của nghị lực vô biên, trả lời cho câu hỏi về những số phận vô cùng nhỏ bé và phiêu phỏng. Ẩn chứa vô tận lòng khát khao được sống, được yêu và được dâng hiến của con người trên thế gian nhiều kiếp nạn.
     Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn yêu thơ rụt rè mà quý hiếm hôm nay

                                                                    Mùa đông Tam Kỳ 23/12/2014

                                                                           Nguyễn Đức Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét