Khúc hát lưu dân
Khi ngọn bút khiêm cung Hoàng
Triều Cương Thổ
trao truyền cho ta sản nghiệp
hình rồng
tựa lưng núi rát mặt trời
sóng vỗ
tư thế khởi nguồn tự buổi
Thăng Long
Chân chẻ ngón phèn chua thềm
lục địa
mà tim hồng dài rộng suốt về
nam
mỗi thế hệ hóa phù sa lắng
xuống
mỗi cuộc đời bổi hổi rướn
xanh lên
Ơi! Ngọn gió nghìn năm chướng
khí
quăng quật người đi gầy dựng
cơ đồ
ta cúi xuống nấm mồ xưa nín
lặng
di chỉ còn khét nắng chan mưa
Ta cúi xuống từng trang văn
đẫm lệ
nghe gươm khua giáo dựng vang
trời
tiếng xương gãy tiếng máu
trào giục giã
đất đai này từ bấy phải sinh
sôi
Ta cúi xuống khóc oan khiên
tiền kiếp
những trăm năm nuốt hận khôn
cùng
những phận số nặng tủi hờn
Nguyễn Trãi
những kiếp người rình rập Lệ
Chi Viên
Ta cúi xuống lạy lời nguyền
mẫu hệ
bọc Âu Cơ nở trăm họ Rồng
Tiên
thương giọt mồ hôi đầm đìa
trán mẹ
xẻ thịt banh da vượt cạn một
mình
Ta cúi xuống ruột gan không
chịu thấu
từng lá xanh cứ khắc khoải
lìa cành
con trai mẹ như củ khoai trái
đậu
nghìn năm âm thầm hôn hít áo
khăn
Không ai chọn nơi sinh ra –
Thưa Mẹ!
ruộng vườn kia bám rễ núm
nhau con
cây phổ hệ theo hành trình mở
đất
lại vùi thây cành nhánh quê
hương
Cho con chọn chốn trở về -
Thưa Mẹ!
khí phách một dáng rồng
ngạo
nghễ
tung
bay
làm cơn gió nồm lao xao
chuyện kể
hạt phù sa
lấp lánh
núi sông này
Xin quỳ lạy chiếc lá vàng
trước ngỏ
con giống cha
vai rộng
đứng ngang trời
tạ ơn mẹ
mang nặng
đẻ đau
ẵm
bồng
bú mớm…
non nước ru hời quanh bốn tao
nôi!
Tam Kỳ 24/5/2014
Nguyễn Đức Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét