Chiều
nay 23/02/2014 tại Quán Chay AN NHƯ, T/p Hội An. Chi hội Nhà văn Việt Nam
tại t/p Đà Nẵng cùng gia đình tổ chức ra mắt tập truyện ngắn BUỒN VUI NHỮNG CON
ĐƯỜNG của nhà văn Đỗ Nhựt Thư. Do NXB HỘI NHÀ VĂN vừa mới phát hành. Đây cũng là dịp kỷ niệm
sinh nhật “Lục thập hoa giáp” của tác giả.
Đến
dự chung vui với anh, ngoài gia đình còn có các vị khách quý, bạn bè thân hữu,
đồng đội, đồng nghiệp và đông đảo VNS quen biết của Quảng Nam và thành phố Đà
Nẵng.
Trong
một buổi sinh hoạt VHNT đầy tình thân hữu, ấm áp, tác giả và tác phẩm đã nhận
được sự sẻ chia chân thành, những ý kiến đóng góp, phẩm bình mang tính nghề
nghiệp, giúp tác giả và người đọc nhận ra nhiều điều bổ ích. Riêng cá nhân tôi,
hôm nay ít nhất có hơn hai lần hân hoan. Một là tôi có thêm người bạn văn thân
thiết, hai là tôi có thêm một đồng đội cũ, từng phá đá bắn mìn, từng tay bay
tay thước, từng mưa nắng vui buồn trên những dặm đường quê kiểng với tôi, nay
anh lại cùng tôi, cùng chúng ta, những con người quý yêu cái đẹp, yêu quý giá
trị thật sự của cuộc sống con người, lại lần nữa sẻ chia với nhau bằng những
trang viết đắm say run rẩy bởi thúc giục từ thẳm sâu lòng mình. Vì vậy qua cuộc
vui này tôi còn có vài điều muốn tâm sự.
Đỗ
Nhựt Thư tên thật là Đỗ Như Thức, một con người đầy cá tính, Anh mực thước
trong cách sống, hết sức trách nhiệm đối với gia đình, công việc và xã hội.
Xuất thân từ một CBCNV trong ngành GTVT tỉnh nhà, anh đã trải qua nhiều công
việc của một người thợ Cầu đường, một người làm công tác kỹ thuật rồi trở thành
cán bộ quản lý năng động. Ở vị trí nào anh cũng nhận được sự ủng hộ của bạn bè
và đồng nghiệp. Sở dĩ tôi lan man dài dòng những chuyện ngoài văn chương này để
muốn qua đó nói lên rằng, văn chương nói riêng và VHNT nói chung chưa phải (
Nếu không muốn nói không phải) là đặc ân riêng dành cho một giới, một thành
phần nào trong xã hội. Và cũng muốn thưa rằng, từ những va chạm hết sức gần gũi
cuộc sống, những trải nghiệm vui buồn của người thợ, người lao động bình
thường, chúng tôi đã bằng với trái tim mình, với tình yêu tha thiết cuộc đời,
quê hương, với bè bạn, để cuối cùng tìm thấy được những giá trị tuy nhỏ nhoi mà
thiết thực. Từ sự nhận chân ấy, chúng tôi đã sống, đã làm việc, đã đi khắp quê
hương, mang theo trái tim nóng hổi nhịp đời mang theo tâm hồn chan hòa nhịp
sống, dẫu nhiều lúc cay đắng ngậm ngùi cho thân phận của một giới “áo cộc” nắng
mưa dầu dãi trước thế thời, trước đòi hỏi bức thiết mưu sinh, trước những trò đời đầy mưu chước.
Nhà
văn Đỗ Nhựt Thư bây giờ, suy cho cùng, cũng như nhiều đồng đội, đồng nghiệp
chúng tôi, đã, đang và sẽ mãi là những con người thầm lặng trước cuộc sống đầy
sôi động. Sẽ không quá cường điệu khi chúng tôi tự biết mình là ai, đứng đâu
trên cõi đời này. Nhưng với một suy nghĩ, một quan điểm sống đã lựa chọn, chúng
tôi biết tự cân bằng để mình luôn là một người lao động an như, như cái tên
quán và cũng là tổ ấm hôm nay của tác giả.
Ví
von một chút. Trong nghề xây dựng cầu đường, ngoài các loại vật liệu đắt tiền
như ciment, sắt thép, cát gạch v.v… Còn có đá. Vâng! các loại đá như đá kết
tầng, đá granit, đá hoa cương v.v…Thì đá là loại vật liệu chiếm tỷ trọng cao
nhất trong thi công công trình. Sau khai thác, những viên đá hộc, đá 10x15, đá
4x6, đá 1x2, đá mạt… nằm vạ vật phong trần dưới mưa nắng thất thường để chờ
ngày hiến mình vĩnh viễn vào kết cấu, để rồi chìm khuất trong hỗn hợp những vật
liệu kia, mãi mãi mai một, mãi mãi khuất lấp, mãi mãi lặng im. Chúng tôi, những
người thợ cầu đường mang “trái tim biết hát” chẳng khác gì những viên đá vô tri
ấy, nằm lặng lẽ bên đường mặc cho thời gian phủ bụi. trong mộng mị vô ngôn bất
chợt một satna đưa đẩy, sau cơn mưa xối xả của đất trời tắm gội, chúng tôi tinh
tươm sạch đẹp chờ nắng và nắng đã lên, những viên đá khiêm nhường lặng lẽ kia
duyên may đối diện ánh mặt trời bất chợt hân hoan lấp lánh. Cứ thế, chúng tôi
đã lặng lẽ chờ đến phút giây được chính
là mình, để lấp lánh dầu ngắn ngủi với bạn bè, với cuộc đời và quê hương yêu
mến
Đỗ
Nhựt Thư, một người thợ cầu đường quê hương Quảng Nam của chúng tôi, của chúng ta hôm
nay đã lấp lánh dưới nắng trời như thế.
Tam Kỳ tối 23/02/2014
Nguyễn Đức Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét