Trung
úy của chị Ngần
Tin anh được vinh thăng Cố Trung úy sau
một trận đánh dữ dội ở mặt trận vào những ngày cuối cùng của năm 1974 làm chị
gục ngã. Mọi ước mơ dự định về một đám cưới ngập tràn hạnh phúc của hai người
giữa gia đình và bè bạn bỗng chốc tan biến thành mây khói. Sao lại là anh?
Người chồng tương lai của chị. Ngần dở sống dở chết với câu hỏi không có lời
đáp.
Cuộc tình học trò sáng trong và đẹp đẽ
nhận được sự vun xới của hai bên gia đình làm bè bạn vui lây. Ai cũng trầm trồ:
Hai người đẹp đôi quá!
Những to nhỏ xầm xì từ lán trại nữ cuối
cùng cũng lọt tai Ban chỉ huy. Người ta không thể hiểu nổi việc làm trái khuấy
ngược đời của Ngần.
Không bỏ sót một buổi nào dù bất kỳ lý do
gì. Cứ đến đúng 20h45’ mỗi đêm, khi 3 tiếng kẻng báo giờ chuẩn bị ngủ đêm của
xí nghiệp vang lên là Ngần chui vào mùng và bắt đầu trang điểm. Chị cẩn thận
thoa một lớp kem mỏng lên toàn bộ khuôn mặt, kế đến chị đưa tay mềm mại kẽ một
một đường lông mày dứt khoát và rõ nét, chứng tỏ bàn tay ấy đã rất thạo cái
công việc rất cần sự tỷ mẩn này. Khi viền đường mí mắt, Ngần nở một nụ cười
chúm chím và duyên dáng như gởi đến cho một người vô hình nào đó. Cuối cùng,
Ngần thoa một lượt son phớt hồng lên đôi môi, khẽ khàng mím cho chúng trùng
khít lại, đôi mắt liếc nhanh vào chiếc gương tròn nhỏ trong lòng bàn tay, Ngần
nghiêng người thổi tắt ngọn đèn dầu làm bằng cái lọ thủy tinh nho nhỏ để trên chiếc
rương gỗ đặt sát đầu giường. Ngần ngã người nằm xuống khoan khoái thở dài rồi
chìm vào giấc ngủ.
Mỗi sáng, lúc tiếng kẻng báo thức gọi mọi
người ra sân tập thể dục, Ngần nhanh chân bước đến thùng nước sau bếp ăn tập
thể, dội một gáo nước mát lạnh vào chiếc khăn tay, Ngần gọn gàng tẩy trang rồi
hòa vào đội hình một hai ba bốn vươn vai, hít thở.
Thường thì phụ nữ chăm chút sửa soạn,
trang điểm để làm đẹp cho bản thân mình là một nhu cầu và thói quen chính đáng.
Tuy vậy, công cuộc xây dựng đất nước sau chiến tranh là toàn bộ sự quan tâm của
cả xã hội, nó cuốn hút mọi người vào cái khí thế hăng say thi đua lao động sản
xuất, cả quê hương, đất nước như một đại công trình, đâu đâu người ta cũng sôi
nổi râm ran về năng suất lao động, về những cải tiến phát minh, hợp lý hóa sản
xuất, những cách tổ chức lao động và các hình thái phát động mang lại hiệu quả
cao. Ai ai cũng quên khuấy rằng còn một con người riêng biệt trong chính bản
thân mình. Làm một thanh niên của thời đại mới, của kỷ nguyên những khát vọng
lớn lao của con người về một xã hội văn minh, giàu có và sung túc đang hấp dẫn
phía trước. Trong tâm thế chung đó, những gì thuộc về riêng tư tạm thời được
xếp vào thứ yếu, nếu không muốn nói là đi ngược lại xu thế chung của con người.
Tổ chức đoàn thể lúc cần sẽ chẳng tiếc lời phê phán. Những hình thức xử lý
nghiêm khắc sẽ được áp dụng cho những biểu hiện lệch lạc có nguy cơ làm lây lan
phục hồi cái tôi ích kỷ và đáng ghét.
Chẳng thà như vậy còn ra nhẽ, đỡ băn khoăn
cho những người có trách nhiệm khi tìm mọi phương cách để xử lý trường hợp kỳ
lạ của Ngần. Rõ rang, Ngần là một công nhân gương mẫu, lao động tốt, luôn có
tên trong số rất ít những nhân tố điển hình về năng xuất lao động. Ngần luôn
được biểu dương khen thưởng trong những đợt thi đua, những chiến dịch vượt nắng
thắng mưa để góp phần hoàn thành nhiệm vụ chính trị hàng đầu của toàn công
trường. “Thông tàu”. Nối liền tuyến Đường sắt Bắc Nam sau hai thập kỷ chia cắt. Ngần
cũng rất nhiệt tình tham gia vào các phong trào do đoàn thể phát động. Chỉ trừ
một chuyện văn nghệ văn gừng, Ngần kiên quyết không tham dự vào món ăn tinh
thần đang rất hấp dẫn mọi người.
Vậy thì điều gì đang xảy ra với Ngần? Mọi
người nhìn nhau lơ lửng một hiện tượng vừa khó suy đoán vừa nhuốm màu huyền bí.
Ngần không quan tâm quá mức bình thường
với bất kỳ một chàng trai nào, hình như nam giới chẳng hề hiện diện trong cuộc
đời bí mật của chị. Ngần luôn giữ giới hạn an toàn tuyệt đối, Chu ẩn
mực, giản dị và nền nã. Đó là kết luận đầy đủ và đúng đắn nhất về Ngần. Quanh
chị, hình như có một bức màn bảo vệ vô hình mà không ai có thể hy vọng vén lên.
Vậy thì tại sao?
-Tôi không thể làm khác được. Xin các
chú, các anh chị, các đồng chí hãy thông cảm cho tôi. Hãy thương mà thấu hiểu
cho tôi, đừng truy hỏi tôi tội nghiệp… Ngần dàn dụa nước mắt. Cuộc họp lặng
người. Cả đơn vị chẳng một ai cất lên được thành lời, biết nói gì, hỏi gì,
chuyện hy hữu của Ngần đang dẫn đến chỗ hoài nghi và bế tắc. Sau một thời gian
im lìm tưởng như dài cả thế kỷ, Ngần thì thào kể:
- Anh ấy về. Chồng tôi đã trở về sau trận
đánh ấy, người anh đầy máu me. Anh ôm tôi vỗ về, anh cười vuốt ve tôi, vuốt ve
nỗi đớn đau xò xé trái tim yếu đuối của tôi. Anh ấy về với tôi hơn hai năm nay
rồi các anh các chú ơi…! Giọng của Ngần lạc đi trong đêm khuya, chúng tôi ngồi
lặng người.
Ngần vỡ òa hạnh phúc với chồng sau thời
gian dài nhớ thương xa cách. Sau đầy ắp âu lo luôn thường trực trong lòng. Tin
chiến sự hằng ngày cứ lạnh lùng nhan nhản các cột báo. Chiến trường ngày càng
ác liệt, thương vong gieo rắc nỗi kinh hoàng vào lòng những người vợ người mẹ ở
hậu phương. Cuộc sống bao trùm một màn đen ảm đạm và khủng bố.
Anh đã làm đám cưới với chị đúng như dự
định sau lễ hỏi của hai người. Chị rạng rỡ hạnh phúc, vợ chồng quấn quýt bên
nhau không một phút rời. Hạnh phúc, Ngần chỉ biết có hạnh phúc, cái hạnh phúc
lung linh như pha lê ở một cõi không biết tọa độ định vị, phi thời gian phi
không gian. Thử hỏi còn mong ước gì khác nữa.
Yêu nhau lắm thì cắn nhau đau. Anh cả
ghen, nhưng tội lắm! khi Ngần lỡ sơ xuất làm điều gì khiến anh thương tổn, anh
chẳng hề phiền trách, không một lời than oán, chỉ lặng lẽ ngồi đốt thuốc, khuôn
mặt rười rượi một màn sương u buồn khiến Ngần thắt ruột. Chị tìm cách lại gần
an ủi, vỗ về anh, Ngần lựa lời phân bua giải thích để anh biết rằng không một
ai trên thế gian này có thể thay thế vị trí anh trong trái tim nóng hổi yêu
thương của chị. Nhưng mỗi lần như vậy, anh bỗng tan biến đi không để lại chút
dấu vết trước nỗi bàng hoàng của chị. Ngần hãi hùng thức giấc…
Các
chú các anh chị ơi! Anh ấy đã về với tôi như vậy đấy! Hơn hai năm nay rồi, kể
từ khi nhận được tin anh tử trận mà không tìm được xác. Gia đình hai bên đã tổ
chức một đám tang cho anh, trong cái quan tài rỗng không ấy, tẩm liệm những di
vật còn sót lại của anh và toàn bộ cuộc đời tôi trên dương thế này. Tôi tồn tại
cùng lúc hai cuộc sống, một ban ngày tôi ăn uống làm việc vui đùa cùng các anh
chị và bạn bè trong đơn vị chúng ta, và một cuộc sống về đêm trong những giấc
mơ khớp nối trùng khít những sự việc của một đôi vợ chồng son trẻ. Chúng tôi
hạnh phúc lắm. Ngần cúi đầu bẽn lẽn.
Nén một tiếng thở dài, Ngần nói: “Đã có
với nhau được hai đứa con trai kháu khỉnh rồi đấy chú, giống anh kinh khủng!”.
Ngần tươi rói một nụ cười mà chỉ những phụ nữ
đang đắm đuối trong hạnh phúc mới có được
24/8/2014
Nguyễn Đức Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét