Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Bài thơ sông núi



 Bài thơ sông núi
Ghi chép
I. Khởi hành:


Sau chuyến “giang hồ” bốn huyện miền núi tỉnh nhà vào mùa hè năm 2012 của nhóm bạn văn nghệ, nhà văn Lê Trâm “lẩy vui” cái tựa ghi chép Khúc Tây Hành của tôi rằng: Sang năm làm tiếp “Khúc trời hành…”! Sẽ thật như vậy ở một chừng mực nào đó. Đi, cái khao khát ấy nó rủ rê như lời níu gọi của tình yêu không kém phần mê hoặc, như lứa đôi đang kỳ thèm ấm nóng hơi nhau. Vậy là đến hẹn lại lên. Chúng tôi đi.

Điỉnh Xuân Mãi
Từ thành phố Tam Kỳ, chúng tôi xuất phát vào sáng sớm ngày mùng 8 tháng 7 năm 2013 này, theo lộ trình đã được dự định, đón nhà thơ chuyên trị “bốn câu” Võ Bá tại ngã ba Cây Cốc, Thăng Bình. Từ đó theo QL 14E trực chỉ thị trấn Tân An của huyện Hiệp Đức. Thái Bảo Dương Đỳnh, Nguyễn Cường và cô sinh viên báo chí năm hai Thái Thị Xuân, nguyên học trò cũ của “Thầy Cường” đã đón đợi từ sớm. Đoàn làm ngược lại hành trình năm cũ tìm lên Khâm Đức. Để từ đó men theo dãy Trường Sơn hùng vỹ mà nhìn ngắm cho thỏa mộng lãng du quê xứ nước non mình. Đường xa vạn dặm thiên lý man man, mà lòng ham hố của con người thì không hạn định. Đành vậy, nên theo như kịch bản đã tạm thống nhất, chúng tôi dừng chân ăn trưa tại thôn mười Phước Hiệp, trong nhà người em cũng đặt điều thơ phú Nguyễn Tư Phú Đông của tôi. Đây là xã thuộc vùng thấp nhất của huyện Phước Sơn tiếp giáp với Hiệp Đức, một ngôi làng lẻ loi ốc đảo giữa núi rừng, chỉ khoảng dưới một trăm hộ rải rác men theo QL14E này và lẩn khuất những mái ngói đỏ nhấp nhô sườn núi trong miên man xanh của cây trái vườn nhà. Đa số là dân từ Hội An, Hiệp Đức, Quế Sơn lên lập làng từ thời ông Diệm, đời sống của cư dân đã may mắn vượt qua được cái đận gian khó đói cơm lạt muối bởi không có đường giao thông thuận tiện. Nay đây đó những ngôi nhà khang trang đẹp đẽ lần lượt được xây nên thay thế tranh tre dột nát một thời, ti vi xe máy đã lên đời, con em được hai buổi đến trường miệt mài “điện sách”. Bà con đang ngày càng nỗ lực vươn lên làm giàu bằng kinh tế vườn rừng, chăn nuôi và các dự án của nhà nước hỗ trợ. Nhưng để dừng chân ở đây, chúng tôi phải mở hàng bằng một cú lạc đường hết sức ngờ nghệch và bữa cười đau ruột ngay tại cửa ngỏ nhà mình!? Số là sau khi vào thăm khu căn cứ cách mạng và thắp hương viếng các Văn nghệ sỹ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh giải phóng giành độc lập mà bà con ta hay thân thương là “khu Ông Công” tại xã Sông Trà của huyện Hiệp Đức. Vì mê mải chụp hình nên nhà thơ Huỳnh Trương Phát, người không biết bao nhiêu lần đã đặt chân đến nơi này vẫn ngơ ngẩn cùng với cái ham hố mới mẻ Nguyễn Cường, các vị ngon trớn mà chạy vào tuyến Đông Trường Sơn đang thi công, đến khi không còn đường chạy nữa mới biết mình bị lạc. Báo hại anh em cứ nóng sôi bụng dạ mà chờ, mà điện thoại chẳng ai nghe, mà mất sóng số điện thoại này tạm thời không liên lạc được. Không lạc ngay từ cửa nhà mình mới là chuyện lạ, phần thì đường ngon như gái chưa chồng hơ hớ thế kia, phần thì rừng núi mang mang nỗi niềm đất nước. Cái nhìn đã mở ra khai phóng cảm xúc không lời không đầu không cuối bởi khí thế rạo rực của sự sung sướng được đi một chuyến, được rời bỏ những lo nghĩ vụn vặt đời thường vợ rầy con khóc của đám văn nghệ sỹ quen thói mộng mơ, chuyên thả hồn trên cõi không trọng lượng. Mà trước ta không thấy bóng đồng hành/ mà sau ta không còn ai để hỏi/ điện thoại a lô không có sóng/ ngẫm bao la kia mà run sợ. Thôi thì cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy mà rủa thầm anh em sao nỡ bỏ bạn bè trong cơn tự sướng, ai ngờ đâu nỗi cô đơn kia chính là cái bẫy ngẩn ngơ mình tự gài mình.
Phước Sơn địa đầu vẫn còn nguyên mãn nhãn núi non hai bên đường, sự lãng mạn của tầm mắt đã được mở hết góc nhìn cho thỏa thuê cung đường cửa ngỏ dẫn vào phố núi Khâm Đức. Đây là cung đường của thi ca nhạc họa bởi những cung bậc gợi mở, những giai điệu núi đồi biến tấu nhẹ nhàng mà dìu dặt, những trầm thiết sắc màu miên man mà âu yếm mắt nhìn, sự hào phóng đất trời đã ban phát riêng cho một khoảnh núi non hữu tình thơ mộng này sự uyển chuyển và mềm mại đầy nữ tính, như những sơn nữ vừa thẹn thùng e lệ nấp sau lưng bạn mà ngạc nhiên trước thán phục của xì xầm khách lạ, lại vừa không giấu giếm nỗi tự hào khi khoe cái đẹp quyến rũ độc đáo chỉ riêng mình mới có. Một điểm nhấn bù trừ cho sự dữ dội và hùng vỹ, gãy gọn mà đột biến của đặc trưng núi rừng xứ Quảng. Xa kia, ngọn Xuân Mãi lừng lững đỉnh cao “Bài thơ nhờ độc giả Phước Sơn đặt đề” của Trinh Đường tiên sinh, câu thơ như ám vào lòng những con người cũng vì tội nợ văn chương mà đánh đường tìm thi tứ. “Xa em anh biết tựa vào đâu / Vắng em anh còn chưa tới nửa / Đêm nay ôm trọn Phước Sơn mình / Lấy cả núi rừng kê gối ngủ”. Ôi! Tiên sinh còn có núi rừng để kê gối chớ nhóm hậu thế chúng em chưa biết đêm nay sẽ gởi giấc mộng lòng của mình vào chốn nơi nào, bởi chưng đoàn VNS thực tế sáng tác lần này nằm ngoài kế hoạch và quy chế của tổ chức Hội VHNT tỉnh, lại sinh hoạt ở hai cấp quản lý khác nhau. Nói chữ là phong phú đa thành phần nhưng gọi thẳng ra lại là một nhóm quân có phần ô hợp. Hội tỉnh, hội thành, hội CLB kể cả hội viên của chả hội nào… Chẳng qua thèm đi quá mà thậm thụt rủ nhau thôi. Vậy nên ngoài cái giấy giới thiệu của Hội VHNT Quảng Nam cho trưởng đoàn tạm chọn và mấy tờ công văn giới thiệu của Văn nghệ Tam Kỳ thì đoàn coi như tự làm cuộc trường chinh bụi bặm thế thôi, không thật đủ điều kiện để liên hệ với chính quyền địa phương nhờ giúp đỡ. Vậy mà hình như ông xanh kia cũng còn thương những lứa học trò ham vui tối dạ của Tố Như, nên chi đi đến bất kỳ một chốn nơi nào, gặp bất kỳ một ai cũng đều nhận được sự hậu đãi chí tình, khiến cả nhóm văn nghệ kỳ khu không ai không cảm động.
Nhận được tin của nhà thơ Thái Bảo Dương Đỳnh về việc có VNS đi thực tế sáng tác ghé ngang Khâm Đức, anh Phạm Phú Vinh, trưởng phòng VHTT huyện Phước Sơn đã nhiệt tình tiếp đón đoàn ngay tại cửa cơ quan Trung tâm VHTT huyện, sau tuần trà nước thân mật, anh Vinh trực tiếp dẫn đoàn lo chỗ nghỉ ngơi qua đêm tại nhà khách Bưu Điện rồi xúm xít hàn huyên trong bữa cơm tối thâm tình, cùng đến chung vui có các anh Tài, anh Tuấn bác sỹ và anh Thọ phó phòng, kèm theo cô bé Dung cao ráo đẹp người, vừa ra trường khoa báo chí khóa 32 trường Đại học Khoa học Huế. Nói chung đều là dân ít nhiều dính dáng đến văn hóa, văn nghệ cả. Chủ khách chuyện trò râm ran trong tiếng cười tiếng nói, chuyện quê chuyện xứ, chuyện đất chuyện người, rồi thì những kỷ niệm một thời tuổi trẻ và công tác cứ kéo dài mãi bên ly rượu ấm nóng. Để thuận tiện cho chuyến “công cán” có phần đặc biệt của chúng tôi, bằng quan hệ thân hữu, anh Vinh đã liên lạc với đồng nghiệp tại huyện Ngọc Hồi tỉnh Kon Tum “gởi gắm”. Chỉ vài cuộc a lô những tưởng đưa đẩy thế thôi mà chúng tôi đã nhận được biết bao nhiêu ấm áp ân tình và sự giúp đỡ vượt quá mong ước của một chuyến lữ hành. Ngồi viết lại những dòng này, ngoài cảm nhận về một chuyến đi đầy kỳ thú, còn là những gặt hái quý giá về tình người, tình quê hương, tình đồng nghiệp, những người làm công tác văn hóa văn nghệ, những tâm hồn biết yêu quý cái đẹp, yêu quý sự thiết tha nỗi đời nỗi người trong cuộc sống vẫn còn bộn bề gian khó, còn nhiều thử thách và nỗ lực để, làm cho cuộc đời ngày một đáng trân trọng thiết tha hơn.
Chia tay đoàn bịn rịn tại ngã ba địa đầu thị trấn Khâm Đức, anh Phạm Phú Vinh chúc chúng tôi có một chuyến thực tế sáng tác đạt được kết quả mỹ mãn. Tranh thủ làm mấy cú bấm máy lưu niệm giữa ngã ba đường, chúng tôi chào nhau trong bùi ngùi và mong có ngày gặp lại, mới thấy câu hát của cha ông mình ngày xưa vẫn mãi là bài học dặn dò không bao giờ cũ ”Khi xa chỗ ngõ cũng xa / Khi gần Vĩnh Điện La Qua cũng gần…”

II. Chiều mưa biên giới:

Vốn là người đã quen dịch chuyển bởi cái nghề cầu đường rày đây mai đó trước kia, nên chi bao giờ trong ba lô túi xách của tôi cũng tương đối đầy đủ đồ nghề cho những bận rời nhà, chẳng những bản đồ toàn tỉnh và bản đồ chi tiết thành phố Kon Tum, giấy bút lẫn ghi chép để “hành nghề” mà còn có cả kim chỉ linh tinh các thứ nữa…Bởi vậy, khi đoàn xe máy chúng tôi vừa qua khỏi địa giới hai tỉnh chưa được mấy nỗi, thì tất cả phải dừng chân bon bon trên đường thiên lý ngay khi bám đoạn đèo Lò Xo nổi tiếng thuở nào. Lạnh. Ở Quảng Nam mình đang khi thời tiết vào độ nóng bức kinh người thì giờ đây trên đỉnh Trường Sơn, nơi vừa mới mon men vào xứ Kon Tum núi rừng Tây nguyên cực bắc, cả nhóm đã chịu, không thể nào chạy xe được nữa. Tôi hể hả ráp hai tay của chiếc áo bành dày trục được chuẩn bị sẵn để thi gan cùng sương gió thì anh em ai nấy đành phải lôi những chiếc sơ mi mỏng mảnh đem theo để mặc vào vài ba lớp, có anh vỏn vẹn hai chiếc áo quá mỏng không đủ ấm người, đành phải chơi luôn cả quả đi mưa tiện lợi giữa trời trưa nắng đổ lửa trông ngô nghê đến tội, thế mới biết “đi một ngày đàng học một sàng khôn…”, tuy vậy cũng không hoài, con đèo quanh co trong chiến tranh đã thực sự được “kéo” ra cho bớt lò xo đi đúng như lời tuyên bố hùng hồn của tướng Đồng Sỹ Nguyên dạo ấy, nên có vẻ cũng đã bớt hung hiểm so với hình dung của chúng tôi và lời dặn dò cảnh báo của những người đã từng qua lại. Càng vi vu cái lạnh càng ngấm hơn, con đường trước mặt cứ thế quanh co giễu cợt và mời gọi, ngày càng nâng dần lên. Sự quyến rủ càng làm say sưa bao ánh nhìn, áp suất không khí đã bắt đầu làm ù tai những chàng “kỵ xa” tân thời. Mặc, thấm béo gì kia chớ khi lòng mình được mở ra hào sảng trước trời đất bao la và núi rừng phóng khoáng. Chúng tôi chạy xe qua khu vực của huyện Đak Glei này bằng tâm thế của những kẻ xa nhà tí chút. Đây cũng chính là quê hương của tục lệ “Củi hứa hôn” của đồng bào người Giẻ T’riêng. Khi nhà có con gái đến tuổi cập kê thì các cô bé ấy ngày ngày vào rừng lấy củi về để dành cho lễ bắt chồng. Cũng chính khu vực huyện Đăk Glei này, có ngã ba rẽ về hướng đông để đến được Khu Bảo tồn thiên nhiên Ngọc Linh, nơi có giống sâm cực kỳ quý hiếm mà quê hương Quảng Nam cũng được hưởng phần ở mé đông bắc của ngọn núi hùng vỹ này. Rất tiếc thời gian và lộ trình đã không cho phép chúng tôi tìm đến, cũng như suốt chuyến đi đã phải nuối tiếc bỏ qua rất nhiều điểm đến đầy thèm muốn, đành hẹn lại một dịp mơ hồ khác. Nếu ví von tuyến đường xuyên sơn chiến lược này là trục xương sống của Tổ quốc, thì địa phận của mỗi địa phương cấp huyện mà nó băng qua có thể xem như là một đốt xương sống. Những tên làng tên đất Đăk Man, Đăk Pék, Đăk Kroong v.v…mới mẻ với chúng tôi hứa hẹn những phát hiện nhiều hấp dẫn, giống như những mạch máu li ti dẫn dinh dưỡng nuôi hình hài Tổ quốc thiêng liêng và bi tráng. Dừng xe ở một đoạn đường quá đẹp, cái hùng vỹ nên thơ gợi bao nỗi tự hào khi trong huyết quản của mình ấm nóng giòng máu con Hồng, cháu Lạc, truyền dẫn từ đời này sang đời khác tâm thức rằng ta, giòng giống mẹ Âu Cơ cha Lạc Long, hậu duệ của Đinh, Lê, Lý, Trần, hậu duệ của Bà Trưng, Bà Triệu, của anh hùng áo vải cờ đào Quang Trung Nguyễn Huệ, vụt lớn Phù Đổng đánh đuổi ngoại xâm giữ vững cõi bờ, đã đổi bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, bao nhiêu núi xương sông máu dày công mở mang khai phá và gìn giữ gấm vóc non sông này. Lòng xúc động thật sự dẫu chưa vụt hiện thành một tứ thơ, một đoạn văn nào nhưng ở mỗi tâm tình sâu kín nhất của chúng tôi, đã chia sẻ tỏ bày tình yêu quê hương đất nước mình, tự tình dân tộc máu đỏ da vàng mình một cách chân thành nhất, như sẻ chia một nỗi niềm quý báu giữa bạn đồng hành. Ôi quê hương đất nước! Sao người đẹp và nên thơ đến vậy! Sao người thiêng liêng và hùng vỹ nhường kia! Chúng con muốn quỳ xuống đây, giữa rừng thiêng núi đỏ này mà hôn vào từng gốc cây ngọn cỏ, mà nâng niu từng nắm đất cha ông truyền lại, máu trong tim con làm một triện son, mỗi hơi thở con là một dòng ký tự ghi vào địa bạ văn bằng cương thổ, nguyện làm muôn một sở hữu chủ kế thừa di sản tiên tổ đã đắp bồi. Con muốn nằm xuống đây ngữa mặt nhìn trời, hỏi những mây trắng kia đâu là quê nhà, hỏi những cơn gió kia đâu là trú xứ. Ôi! những tưởng nỗi niềm này cụ thể đến cầm nắm được trong bàn tay của mình mà dâng tặng cho nhau…
Bản Phu Cựa (Lào)
Cơn mưa đầu mùa đón chúng tôi ở cuối xã Đăk Môn, đoạn chuẩn bị tiếp giáp với huyện Ngọc Hồi. Trời vừa mưa vừa nắng, từng dải nắng xuyên qua màn mưa trắng đục cứ chói chang vào một phần mặt, gió vùn vụt bên tai, những hạt mưa quất xối xả vào mắt, vào mũi. Mặc, cứ thế chúng tôi uốn lượn những vòng xe men theo những vách taluy sừng sững đỏ, men theo những vực thẳm hun hút phía bên dưới thung lũng kia mà trầm trồ sung sướng. Vút qua, vút qua quê hương mình, vút qua những bản làng của đồng bào dân tộc nằm khiêm tốn đến đáng yêu bên những cánh rừng, bên những sườn núi thoai thoải gợi ra bao cảnh yên bình mộc mạc, vút qua những địa danh hào hùng máu lửa một thời chiến trận. Cứ thế, hết mưa lại nắng, những cơn mưa nắng thất thường dạo đầu cho một mùa mưa Tây Nguyên đến sớm đón chúng tôi. Khi đoàn đến được thị trấn Plây Kần thì đã quá trưa, đây là trung tâm của huyện Ngọc Hồi, nơi có tiếng gà ba nước cùng nghe. Đã nhận lời giúp đỡ đoàn từ trước, anh Huỳnh Huy Quyền, một chàng trai Nghệ An, chuyên viên phòng VHTT huyện gặp chúng tôi tại một quán cà phê phố núi. Qua trao đổi, anh đưa ra nhiều đề xuất hết sức hấp dẫn, dẫu trong thâm tâm chúng tôi cũng đã nghĩ đến nhưng ngại làm phiền hà nên không dám ngỏ lời. Từ đó, Quyền làm một hướng đạo hết sức chu đáo và nhiệt tình, anh vui vẻ kể cho chúng tôi nghe nhiều thông tin quý giá về đất và người ở đây, về nền văn hóa bản địa đặc sắc giúp chúng tôi phần nào hình dung được nơi mình đang đặt chân đến. Đoàn xe nhằm hướng tây theo QL40 hướng về Cửa khẩu Quốc tế Bờ Y, nơi biên giới ba nước Việt Nam, Lào và Kampuchia. Một trong những điểm đến thiêng liêng và đặc biệt của Tổ quốc. Trời ngày càng mưa to hơn, mặc dầu mỗi người đã trang bị đầy đủ áo đi mưa nhưng khi đến được ngã ba Đông Dương thì tất cả đã đẫm ướt, tuy vậy vẻ hớn hở mừng vui vẫn tràn trề lên từng khuôn mặt. Dừng chân thuyết minh về ý nghĩa lịch sử của ngã ba này, Quyền cùng chúng tôi chụp mấy pô hình kỷ niệm, có lẽ đây là một dấu ấn khó quên nhất của chúng tôi trong chuyến đi này. Rời ngã ba Đông Dương, chúng tôi càng lúc càng gần đến vùng biên cương của Tổ quốc, tiếng của Quyền vang trong mưa gió kể cho chúng tôi nghe về một tộc người được xem là dân tộc ít người nhất ở nước ta hiện nay trong cộng đồng 54 anh em chung sống trên đất nước hình chữ “S”. Theo số liệu điều tra tháng 12 năm 2012, cộng đồng người Brâu làng Đăk Mế cách ngã ba biên khoảng 2km về phía thị trấn Plei Kần, có 390 nhân khẩu trên 98 hộ, cùng chung sống với cộng đồng 6 tộc người thiểu số trên địa bàn tỉnh Kon Tum. Điều đặc sắc ở đây là đồng bào hình như còn giữ nguyên được vốn văn hóa khá độc đáo của mình, cũng theo anh Quyền, hiện nay còn một cụ bà duy nhất có hình xăm trên mặt, đó là những hoa văn đẹp chỉ riêng người Brâu mới có, và chỉ người phụ nữ uy quyền nhất, tài giỏi nhất, được cộng đồng già làng tín nhiệm thì mới được xăm mặt, coi như đó là một đẳng cấp cao quý đại diện cho cả tộc người. Tiếc rằng thời gian và cơn mưa đã không cho phép chúng tôi được đến thăm làng, cũng như làm một cuộc đến thăm cột mốc chính thức của ba nước. Tập trung tại trung tâm thương mại quốc tế Bờ Y tránh mưa và chờ làm thủ tục xuất cảnh, Quy
Nhà thơ Huỳnh Trương Phát, Võ Bá & Thái Bảo Dương Đỳnh
ền đưa chúng tôi qua bên kia biên giới, vào phần đất của bản Phu Cựa, huyện Phu Veng, tỉnh Attapư nước bạn Lào, một cụm quán vùng biên chìm trong màn mưa sẫm tối, chúng tôi thưởng thức món xôi Lào dẻo thơm trong những chiếc giỏ đan nho nhỏ xinh xắn nhiều màu, món dế đặc sản của bạn và ly bia Lào đậm đà sưởi ấm cơn lạnh một chiều mưa biên giới hết sức thi vị. Những câu thơ Quang Dũng thấp thoáng hiện về trong ngõ ngách vi tế run lên vì xúc động. Chúng tôi bật điện thoại để gọi về quê nhà nhưng không bắt được sóng, cảm giác mình rời xa quê hương đất tổ đã hiện hình, dẫu rằng nơi đây trên phần đất bạn bình yên và hiếu khách, vẫn có chút cảm giác gì đó gợn buồn không phải cho riêng mình mà còn cho cả những ai đã vì nhiều lý do sinh cơ lưu lạc, thì nỗi ngậm ngùi cố xứ kia hỏi sao không canh cánh bên lòng.

Một đoạn đường đèo Lò Xo

Để trao đổi được với bạn, chúng tôi đành phải qua thông dịch viên Quyền, và hóa ra trong đoàn chúng tôi có người biết nói và đọc được chữ Lào, số là nhà thơ Võ Bá đã từng có ba năm công tác ở nước bạn. Tuy những người dân biên giới này có thể nói rành được tiếng Việt, dẫu sao chúng tôi vẫn cảm thấy có một khoảng cách trong sự hiền lành và hiếu khách kia, đó chính là sự khác nhau về những ý tình dân tộc, mới thấy giá trị của những khái niệm về chủ quyền, về độc lập là những nghĩa lý hoàn toàn cụ thể và thiết thân như máu thịt. Chia tay những người bạn Lào hiền lành và rất mực đáng yêu, chúng tôi trở về trong màn mưa ngày càng “biên giới” hơn, gió biên giới kiêu hùng mà tiêu sái, chiều biên giới mờ xa ảm đạm làm vang lên trong vô âm câu thơ Đỗ Phủ ngậm ngùi. “ Nhật mộ hương quan hà xứ thị/ Yên ba gian thượng sử nhân sầu…”. Ai ai cũng nghe trong tâm hồn mình dấy lên những cảm thức bâng khuâng kỳ thú. Thì cũng núi rừng kia thôi, thì cũng cây lá kia thôi, cách nhau một cánh chim trời, một tầm hú gọi, nhưng cũng chỉ một lúc nữa thôi là ta lại về được tổ quốc yêu dấu của mình, như thể đã từng những tháng năm dài lênh đênh phương trời vô định. Một chuyến đặt chân qua khỏi vùng lãnh thổ nước non nhà mà đã cảm khái biết chừng nào. Chúng tôi xin phép đồn biên phòng của nước bạn để chụp hình cơ quan Cửa khẩu Quốc tế Phu Cựa, các anh vui vẻ đồng ý, thế là trong màn mưa không phải của quê xứ ấy, chúng tôi thả lòng mình hân hoan với một chiều mưa xứ bạn. Trở về đến cột mốc Lào Việt, lại mưa, lại chụp hình lưu niệm, những cơn gió núi rừng thét gào hung hãn vẫn không làm nhụt chí, dễ gì có được lần nữa rong ruỗi phương này, chúng tôi chẳng còn ai sợ hư hỏng máy chụp hình mà trước đó cứ khư khư che chắn, hỏi ai có thể không tiêu vung một lần giữa đất trời này kia chứ. Võ Bá bật mấy câu sở trường tức cảnh “Cùng một sắc mây xanh cỏ biếc/ Hương rừng thơm gió cũng một màu/ Ở đây trời đất dường không biết/ Cột chủ quyền hai mặt khác nhau…”

Trong một quán cà phê xinh xinh mang tên Hương Trầm, đến chung vui với chúng tôi là anh Lê Huyên quê xã Duy Thu huyện Duy Xuyên, trưởng phòng VHTT huyện Ngọc Hồi, anh Bùi Viết Sỹ quê Bình Triều Thăng Bình, phó phòng, chúng tôi thăm hỏi nhau về gia đình và công việc, chưa kịp trình bày, anh Huyên đã mở lời rằng nhận được tin anh em quê nhà đi công tác nên anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đó rồi, nghĩa là anh hết sức thân tình và chu đáo khiến chúng tôi thật sự xúc động, không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn tấm lòng của một người đồng hương tốt bụng. Cũng chính nhờ các anh đã bố trí tất cả mọi việc cho chúng tôi trong thời gian dừng chân ở huyện này, từ việc phân công Quyền dẫn đường, đến việc liên hệ với hai đồn biên phòng cho phép chúng tôi chuyến qua Lào chiều nay, đến nơi ăn chỗ nghĩ tươm tất. Tự nhiên chúng tôi ai cũng thầm nghĩ rằng nếu chuyến đi này không thu hoạch được bài vở gì thì hóa ra phụ lòng không biết bao nhiêu bè bạn, phụ một tấm chân tình. Nhưng hỡi ơi! Sáng tác và tác phẩm là sự trêu ngươi đánh đố không lường, ai biết được điều gì chờ ta trước trang giấy trắng kia, nơi sẽ tái hiện lại tình yêu cuộc sống, tình yêu quê hương đất nước, những con người ngày ngày vẫn buồn vui sướng khổ bên ta, hay chỉ là những dằn vặt xót buốt về sự bất lực của chính mình. Vì vậy mà đi, mà tiếp tục những truy vấn không bao giờ ngưng nghỉ, như một duyên nghiệp éo le của định mệnh xúi giục ma muội mà cũng rất đỗi hạnh phúc tột cùng, như một mê say lỡ vướng đời vào thì suốt kiếp không thể nào còn mong gỡ bỏ.
( Còn tiếp)
Tam Kỳ ,7/2013
Nguyễn Đức Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét