Không đề
bấy nhiêu gió bụi là vừa
ước chi cõi gởi này chưa có mình
mộng nhầm một giấc sinh linh
nhắm đôi tròng lệ nhân tình nhói lên
sự buồn không gọi thành tên
khoé vui giả tạm vẽ trên mặt người
đủ rồi nắng táp sương phơi
nẻo mưa gió có gọi mời ai đâu
chẳng qua hỷ nộ ban đầu
tự mình mua lấy bể dâu buộc mình
Tam Kỳ 04 – 9 - 2011
Nguyễn Đức Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét